Lục Duyên mỉm cười vuốt ve bộ lông đen mượt của Dạ Thiên Tiêu, lúc nó sắp xù lông lên thì nhanh chóng nhảy xuống. Dạ Dạ và Tiểu Bạch cũng nhảy xuống theo. Dạ Dạ đưa miếng bánh nhỏ cuối cùng vào miệng, nhai từ từ rồi nuốt xuống. Lúc ngồi trên lưng Dạ Thiên Tiêu, nàng không kìm lòng được, lén lấy ra một miếng bánh ăn vụng. Lục Duyên nhìn thấy khóe miệng Dạ Dạ dính lại một chút vết kem, sắc mặt có chút kỳ lạ. Hắn chỉ vào khóe miệng, mỉm cười: “Dạ Dạ, còn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.