Lục Duyên ở trên cao nhìn xuống, đồng tử cũng đều co rụt lại, vô cùng kinh ngạc.
Thực lực của Dạ Dạ đã mạnh hơn trước đó rất nhiều rồi.
Quả nhiên, gen đầu tiên mà Dạ Dạ di truyền nhất định làtừ cấp lãnh chúa trở lên.
Thực lực bây giờ của Lục Duyên đã rất mạnh, một người cấp thủ lĩnh, một người cấp mục đầu.
Thế nhưng vẫn có cảm giác không phải là đối thủ của Dạ Dạ.
Còn phải tiếp tục cố gắng thêm mới được.
Sau khi những chiến sĩ gen kia chết đi, Dạ Dạ bỗng biến mất tại chỗ.
Lục Duyên cảm giác sau lưng mình ớn lạnh, đột ngột quay đầu lại, đồng thời giơ kiếm lên ngăn cản.
Một vệt trường kiếm đen kịt dừng lại ở trước mặt của hắn.
Dạ Dạ đã khôi phục lại vẻ mặt ngơ ngác, thấy Lục Duyên lại khẽ nghiêng đầu hỏi:
"Lục Duyên?"
Lục Duyên thở phào, thu hồi trọng kiếm, mỉm cười nói:
"Thật là trùng hợp nha Dạ Dạ đại nhân, không ngờ vậy mà lại gặp được ngươi ở đây."
"Ừm."
Dạ Dạ gật đầu.
Nàng nhìn Lục Duyên, nhẹ giọng nói:
"Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Lục Duyên giải thích:
"Lúc ta đi ngang qua cảm nhận được chỗ này có hơi thở truyền ra nên hiếu kỳ vào xem thử. Không ngờ vậy mà lại là ngươi."
Dạ Dạ gật đầu:
"Ừm."
Lục Duyên thoáng nhìn qua trên đất:
"Thuộc hạ của ngươi bị giết."
Dạ Dạ gật đầu:
"Ừm, lần này ta dẫn đội tới, phải có trách nhiệm với họ. Cho nên ta phải báo thù cho họ."
Chuẩn, rất là Dạ Dạ.
Lục Duyên không có chút nghi ngờ gì đối với Dạ Dạ.
Nàng luôn là người rất mềm mỏng.
"Họ là chết trước khi ngươi tới nhỉ? Đây không phải là lỗi của ngươi, ngươi báo thù cho họ, họ nhất định rất vui."
Dạ Dạ trầm mặc, sau đó gật đầu.
"Ừm."
Lục Duyên nghĩ tới gì đó bèn cười nói:
"Đúng rồi Dạ Dạ đại nhân, hay là chúng ta trao đổi số liên lạc đi? Ta có mua một quả cầu thông tin Bạch Vân."
Dạ Dạ thoáng nhìn Lục Duyên, im lặng một lúc rồi gật đầu nói:
"Được, ta muốn ăn cá nướng."
Lục Duyên giật khóe môi, bày ra một vẻ mặt cạn lời:
"Bây giờ? Ở trong di tích này?"
Dạ Dạ lại suy nghĩ một lúc, cuối cùng dường như nhận ra có chút không ổn lắm, dù sao thời gian lúc này đang cấp bách.
Nàng nhàn nhạt nói:
"Lần sau đi, ta phải đi triệu tập những người khác."
Lục Duyên gật đâu cười:
"Ừm, vậy khi nào ngươi muốn ăn thì liên lạc với ta."
Dạ Dạ gật đầu, lấy quả cầu thông tin ra.
Hai người cùng trao đổi cách liên lạc.
"Ta phải đi rồi."
Dạ Dạ mở miệng nói.
Lục Duyên gật đầu: "Ừm, cẩn thận chút."
Dạ Dạ gật đầu, nàng xoay người rời đi.
Đi được hai bước, Dạ Dạ dừng lại quay đầu nhìn Lục Duyên:
"Ngươi đi một mình? Có cần ta đi cùng không?"
Lục Duyên sửng sốt, không ngờ Dạ Dạ sẽ mời hắn.
Hắn thoáng nhìn qua khuôn mặt xinh đẹp của Dạ Dạ, lòng có chút dao động, nhưng mà trong đầu hắn lại bỗng nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Amy, lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Hai người thiếu nữ xinh đẹp cực kì cùng mời gọi, thật là khiến người ta khó xử quá đi mất.
Đây chính là hậu quả của người có nhan sắc quá mức xuất sắc.
Nhưng mà dù sao bản thân hắn đã hứa với Amy trước rồi, thân làm đàn ông không thể nuốt lời được.
Hắn bất đắc dĩ từ chối:
"Ta cũng có đồng bọn rồi, bây giờ chuẩn bị đi tụ hội với các nàng ấy."
Dạ Dạ gật đầu:
"Ừm."
Nàng xoay người, biến mất tại chỗ.
Lục Duyên thấy Dạ Dạ rời đi cũng xoay người biến mất, tiếp tục di chuyển về hướng của Amy.
...
Trong một con hẻm nhỏ ở một khu lầu cao tầng kiên cố phức hợp, Lâm Tịch Tịch và hai người đồng bọn lấp lóe dáng người, nhanh chóng di chuyển.
Trên cơ thể cả ba đều bị thương, có người ít có người nhiều. Một người trong đó là thiếu nữ tóc vàng mặc áo choàng màu trắng, trên vai có một vết dao chém rất sâu, máu tươi nhuộm đỏ cả áo choàng, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt.
Cả ba không ngừng thở dốc, Lâm Tịch Tịch thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía sau, vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo.
"Tịch Tịch, họ có đuổi tới không?"
Một người thiếu nữ tóc đen mặc giáp da khác hỏi.
"Tạm thời còn chưa, nhưng mà bọn hắn nhiều người, chỉ e là sẽ bao vây nơi đó lại, tới lúc đó chúng ta sẽ trở thành cua trong rọ."
Thiếu nữ tóc đen bỗng bày ra một vẻ chua xót:
"Sớm biết thế trước đó đã không nên tới tụ tập ở nơi náo nhiệt này, mấy tên người Carman đó thật là khủng khiếp."
Thiếu nữ tóc đen dường như nghĩ tới điêu gì đó, trong ánh mắt lóe lên một chút sợ hãi.
Lâm Tịch Tịch cũng bày ra vẻ sợ hãi.
"Cũng không biết nàng chủ có đánh thắng được tên to xác nhất hay không."
Thiếu nữ tóc đen khóc nức nở:
"Đừng nói nàng chủ có đánh được không, ta cảm thấy chúng ta có thể là không thấy được tiểu thư nữa."
"Á!"
Thiếu nữ tóc vàng bên cạnh đột nhiên rên một tiếng, sắc mặt lại tái nhợt thêm mấy phần.
Nàng bịt lấy bả vai của mình, máu tươi từ miệng vết thương tràn ra bên ngoài.
Lâm Tịch Tịch thoáng nhìn qua, sắc mặt lập tức biến đổi:
"Miệng vết thương lại rách rồi."
Thiếu nữ tóc đen nhịn không được lại nói:
"Sao lại nghiêm trọng vậy chứ, cho dù là có dùng thuốc hiệu quả mạnh cũng rất khó mà chữa trị xong, hơn nữa còn vận động mạnh như thế nữa, vốn dĩ không thể nào có thời gian nghỉ ngơi dưỡng thương được. Làm sao bây giờ đây Tịch Tịch?"