Lục Duyên định ra ngoài một chuyến, tới cái chợ phiên nhỏ đằng cổng ra để bán bớt vật liệu.
Ở chợ phiên ngoài cổng ra có người bán thì cũng có người mua, phí giao dịch đương nhiên Linh Tinh.
Đúng lúc này, trong khu vực chuỗi gien của Lục Duyên, sương trắng lại tuôn ra, cánh cửa ánh sáng cũng dần dần xuất hiện.
Lục Duyên giật mình.
Tới giờ ra ngoài rồi?
Nhưng mà như vậy cũng tốt.
Lục Duyên không chút do dự, trực tiếp dùng ý niệm để kết nối với cánh cửa ánh sáng.
Một giây sau, tầm mắt của hắn tối sầm lại.
Qua một lát, Lục Duyên lại mở mắt, lúc này hắn đã trở về căn phòng nhỏ đơn sơ của bản thân.
Cảm nhận nguồn sức mạnh đã được tăng lên đáng kể trong thân thể, Lục Duyên thở hắt ra, sau đó lộ ra một nụ cười kích động.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì không bao lâu nữa, độ rèn luyện của hắn có thể đặt tới 100%, tới lúc đó hắn đã có thể cân nhấc tới chuyện mở khóa gien rồi bắt đầu tấn cấp rồi?
Dựa theo tốc độ hiện tại thì tối đa cũng chỉ cần thêm mười một hoặc mười hai lần nữa.
Từ bây giờ cho tới lúc đó, thời gian sợ là còn chưa tới một tháng?
Nói không chừng trước khi Lục Duyên thi đại học thì hắn đã có thể tăng thực lực của mình lên thành chiến sĩ cấp một.
Tới lúc đó, hẳn là hắn có thể thi đậu một học viện chiến sĩ gien tốt.
Chẳng hiểu tại sao lại có nhiều người tốn mấy chục năm cũng không thể tấn lên cấp một như thế?
Nó rõ ràng là rất đơn giản mà?
Lục Duyên có hơi nghi hoặc.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều về chuyện này nữa mà là lấy điện thoại ra để xem giờ.
Bây giờ đã là bốn giờ sáng.
Lúc hắn vào Khởi Nguyên Chi Địa thì đã là mười giờ tối, tính tới nay thì thời gian đã trôi qua sáu tiếng đồng hồ.
Hai giờ ở thế giới thực bằng một ngày ở Khởi Nguyên Chi Địa.
Nói cách khác, hắn đã ở bên đó tận ba ngày?
Còn ngắn hơn so với tưởng tượng của Lục Duyên.
Hắn vốn dĩ cho rằng mình có thể ở bên đó gần một tuần lễ.
Chỉ có điều thời gian là do Khởi Nguyên Chi Địa tự mình quyết định.
Hắn cũng không còn cách nào khác.
Thời gian bây giờ vẫn còn sớm, hay là hắn lại tu luyện thêm một chút?
Trong lúc Lục Duyên đang suy nghĩ thì đột nhiên hắn nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.
Lục Duyên sững sờ, đồng thời có hơi nghi hoặc.
Bạn thuê phòng chung với hắn là chị Thanh Hòa đã về chung lượt với hắn vào tối nay, lúc này hẳn là đã ngủ say.
Mà hai người khác thì đều là người đi làm ban ngày, cho nên lúc này phải còn đang say giấc mới đúng.
Vậy ai là người đã mở cửa?
---
Bên ngoài phòng khách nhà Lục Duyên, có ba bóng người đang nương theo ánh đèn ngoài cửa sổ mà xem xét tình hình xung quanh.
Trong ba người này có hai người là hai tên côn đồ mà trước đó Lục Duyên từng đánh.
Lần trước họ bị Lục Duyên đánh gãy nát hai tay, bây giờ đã đổi sang dùng cánh tay máy, sắc mặt vẫn còn chút nhợt nhạt.
Cả hai căng thẳng xem xét xung quanh, giống như sợ có thứ gì đó sẽ xuất hiện.
Gã côn đồ tóc đỏ thấp giọng nói:
"Đại ca Pater, trước đó tụi em có dò hỏi được rồi, thằng nhóc đó là học sinh cấp ba của trường phổ thông Hoa Hồng, là trẻ mồ côi. Bởi vì điều kiện nghèo hèn nên chỉ có thể ở nhà trọ này thôi, nhưng mà mấy ngày trước gen chiến sĩ của nó thức tỉnh, chỉ e là đã trở nên bạo phát rồi."
Nói xong, tên côn đồ tóc đỏ đó lộ ra một vẻ mặt ngưỡng mộ.
Một người đàn ông to cao tóc nâu đứng trước mặt họ xem xét xung quanh, mặt không chút cảm xúc gật đầu nói:
"Ừm, thằng nhóc đó hào hứng với cái chết của Dao Cũ như thế, nói không chừng biết được chút thông tin gì đó, cứ bắt nó lại rồi dò hỏi thử xem sao. Hơn nữa, dám ra tay với người của băng Hắc Thử của chúng ta, mặc kệ nó có phải là học sinh hay không cũng phải đều chuẩn bị tâm lý đợi trả thù đi."
Hai gã côn đồ ở đây nghe thế đều bày ra vẻ mặt cảm kích, cật lực gật đầu.
"Đây là phòng trọ cho thuê, thằng nhóc đó ở phòng nào?"
"Chuyện này...Bọn em không biết, hay là tìm từng phòng một?"
"Vậy chỉ có thể tìm từng phòng một thôi."
Pater gật gù, rút ra một khẩu súng lục.
Hai gã đàn ông còn lại cũng đều móc súng lục ra.
Cả ba người đều mang theo súng, trong mắt chứa sát ý, định sẽ bắt đầu đi tìm phòng của Lục Duyên.
...
Trong căn phòng của Lý Thanh Hòa.
Người bên đây đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt tu luyện cũng thoáng mở mắt ra, đôi mi thanh tú của cô khẽ nhíu lại, lộ ra một vài tia sát ý lạnh lùng.
"Chuột nhắt bên trong ống cống lại dám tới chỗ này của ta làm loạn? Muốn chết mà!"
Cô đứng lên, muốn đi ra ngoài.
Đột nhiên, cô dừng lại, nhíu mày, lộ ra vẻ mặt có chút hào hứng.
Lục Duyên ở trong căn phòng, nghe thấy tiếng cửa mở bèn nhíu mày lại.
Nơi này là khu nhà nghèo, hơn nửa đêm lại có tiếng cửa mở, chỉ e là có người vào đây trộm cắp.
Ở nơi này, ngày nào cũng có phòng bị trộm là chuyện thường xuyên xảy ra.
Nếu để cho bọn trộm cảm thấy khó chịu thì sau khi cướp sẽ giết luôn người, đây cũng không phải là chuyện gì hiếm có nữa.