Ngay lúc này, thân thể hắn ngừng lại, sau một khắc vội vàng thu hồi hạt châu màu đen, cả người hóa thành một đám sương đen, dung nhập vào trong bóng tối.
Lúc hắn vừa hòa mình vào trong bóng tối, Lý Thanh Hòa liền xuất hiện ở vị trí trước đó của hắn.
Sắc mắt Lý Thanh Hòa lạnh lùng không gì sánh được, trong tay có một thanh trường kiếm màu đen thon dài hiện lên.
Trường kiếm màu đen xẹt qua, xé rách bóng tối.
Bóng ma chỗ có từng đợt máu tươi tràn ra, lúc trước sương đen lại đã biến mất. Sắc mặt Lý Thanh Hòa càng lúc càng lạnh như băng, nhìn thoáng qua tòa nhà cao tầng yên tĩnh xa xa, lông mày nhíu chặt.
“Có một lần thì sẽ có lần thứ hai, đừng để ta bắt được ngươi!”
Nàng ngồi xổm trên mặt đất, nhìn máu tươi dưới bóng râm, máu tươi nghiêng về màu đen nhạt, phía trên còn có từng luồng sương đen dần dần tràn ra. Phiến đá trên mặt đất phảng phất như bị máu tươi ăn mòn, có tiếng xuy xuy vang lên.
Ánh mắt Lý Thanh Hòa biến hóa:
“Kí chủ (sinh vật mà vật kí sinh sống trên đó) sắp bị đồng hóa sao? Khó trách lúc trước vẫn hèn mọn như vậy, bây giờ động tĩnh càng lúc càng lớn.”
Không bao lâu mấy bóng dáng nhanh chóng tới gần, đi tới bên cạnh Lý Thanh Hòa.
Phất Lãng Minh nhìn thoáng qua tòa nhà cao tầng xa xa, sắc mặt biến đổi, vội vàng mở miệng nói:
“Đại nhân, là chúng ta thất trách!”
Lý Thanh Hòa lắc đầu:
“Không trách các ngươi, hắn rất cẩn thận.”
Mấy người lúc này mới nhìn thấy máu tươi trên mặt đất, ánh mắt Lâm Hoành sáng lên:
“Đại nhân, đây là...”
“Ta đã làm anh ta bị thương trước đó, nhưng anh ta đã bỏ chạy. Thời gian này theo dõi chặt chẽ các mục tiêu đáng ngờ để xem ai bị thương.”
“Vâng!”
“Xử lý mọi thứ ở đây. Kế tiếp quan cầm quyền thành phố Tây Lê lại đau đầu.”
............
Trong một gian phòng trong khu bần dân, sương đen bắt đầu khởi động, bóng dáng mặc áo giáp da ngã xuống.
Nửa người trên của hắn có một vết thương dữ tợn, từ vai phải đến thắt lưng, máu tươi không ngừng tuôn ra, nhuộm đỏ mặt đất.
Sương đen không ngừng bắt đầu khởi động, dung nhập vào bên trong miệng vết thương của hắn, làm cho thân thể hắn nhịn không được run rẩy.
Hắn ho một tiếng, đưa tay tháo mặt nạ ra, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn thành thục, mái tóc đen trắng vốn tỉ mỉ của hắn giờ phút này có chút lộn xộn, khóe miệng không ngừng có máu tươi tràn ra.
Chính là Tiết Nhân của dã cẩu bang.
“Khụ. Khụ khụ...”
Hắn không ngừng ho khan, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi:
“Vừa rồi người nọ. Tối thiểu cũng là chiến tôn, thậm chí có thể là Chiến Vương. Không có khả năng là người gác đêm ở thành phố Tây Lê...”
Đồng tử Tiết Nhân co rụt lại, ho khan một chút:
“Chẳng lẽ là vương đô tới? Chết tiệt...Sao có thể có người gác đêm mạnh mẽ như vậy tới đây?!”
Hắn mò mẫm ra một lọ trị liệu dược thủy uống, sắc mặt vốn tái nhợt hơi khôi phục một chút trắng hồng.
Tuy nhiên, vết thương khủng bố kia mang theo kiếm ý sắc bén vô cùng với hắc ám chi lực cường đại, cản trở miệng vết thương khôi phục.
Sắc mặt Tiết Nhân khó coi, chỉ có thể tùy ý sương đen dung nhập vào trong cơ thể hắn, trị liệu thương thế cho hắn.
Hắn nằm trên mặt đất, với đôi mắt nhấp nháy:
“Không, ta không nên phách lối như vậy.”
Mấy năm trước từng chút từng chút chiếm đoạt linh hồn, chưa từng bị phát hiện qua, động tĩnh bây giờ quá lớn. Có người kia ở đây, quá nguy hiểm...”
Lời của hắn vừa nói xong, trong mắt có từng luồng sương đen tràn ra, ánh mắt của hắn lúc trước hoang mang trở nên có chút lạnh lùng tà ác:
“Linh hồn mỹ vị. Chỉ là một chút chiếm đoạt làm sao đủ?! Phải mất bao lâu để tiếp tục như vậy để tùy ý thưởng thức những linh hồn ngon lành? Ta chỉ cần hơi chú ý một chút, không nháo ra động tĩnh lớn như vậy nữa, khẳng định không có việc gì...Nhân tiện! Chất lượng linh hồn của chiến sĩ gen vượt xa người bình thường, một trăm người bình thường đều không sánh bằng một chiến sĩ gen. Không bằng kế tiếp chỉ chiếm đoạt gen chiến sĩ đi, hơi chú ý một chút, động tĩnh chiếm đoạt nhỏ hơn so với người bình thường…ví dụ như Tiết Vượng...”
Hắn vừa nói xong, sắc mặt liền trở nên dữ tợn, sương đen trong mắt từng chút từng chút tiêu tán, toàn thân hắn căng thẳng, dùng sức nắm chặt nắm tay, bởi vì quá mức dùng sức, miệng vết thương vốn đã không còn chảy máu của hắn lần thứ hai vỡ ra, máu tươi chậm rãi chảy ra.
“Không! Không, ta không thể! Nó là con trai duy nhất của ta, ta không thể làm loại chuyện này!”
Sắc mặt Tiết Nhân dữ tợn, một quyền đánh vào ngực mình.
Ầm ầm!
Sắc mặt hắn trắng bệch, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
“Khụ…Khụ khụ…”
Tiết Nhân ho khan vài tiếng rồi ôm lấy ngực, lớp sương màu đen xung quanh đã tiêu tán không ít. Hắn ta nói:
“Đúng…Ta có thể đi săn những chiến binh gen khác…Ta không thể đến thành phố bên ngoài khu ổ chuột, nơi đó quá nguy hiểm và dễ bị lộ…Ta có thể tìm những băng nhóm đó để bắt đầu. À phải rồi! Chàng trai đến tìm Tiết Vượng lần trước hình như cũng là một chiến binh gen. Theo kết quả điều tra, hắn ta sống trong một khu ổ chuột, trông cũng được đấy. Nếu không được thì có thể đến khu vực hoang dã để săn những chiến binh gen khác.”