Đèn neon giống như màu sắc rực rỡ của biển cả lan tràn đến nơi xa, nhưng mà ở nơi xa, đèn neon dần dần trở nên mờ nhạt, khu vực đó, chỉ có đèn đường yếu ớt nhấp nháy, nhìn qua có chút u ám.
Lục Duyên nheo mắt lại.
Đó là hướng khu dân nghèo.
Hắn nhìn thoáng qua từ cửa sổ, độ cao mấy chục mét, cho dù với thực lực hiện tại của hắn, nhảy xuống cũng có chút nguy hiểm.
Nhưng mà Lục Duyên bình thản mà lập tức nhảy xuống.
Thân thể hắn nhanh chóng hạ xuống, gió đêm thổi vù vù bên tai hắn.
Khi đang rơi xuống được một đoạn, Lục Duyên đột nhiên vươn tay nắm bệ cửa sổ nhô ra.
Thế rơi xuống lập tức tan biến, Lục Duyên lại buông tay lần nữa, tiếp tục nhảy xuống.
Bịch!
Lục Duyên ổn định rơi xuống đất.
Sau khi rơi xuống đất, Lục Duyên không dừng lại, biến thành một dư ảnh, chạy về hướng khu dân nghèo.
…
Khu dân nghèo, tại cứ điểm bí mật của người gác đêm.
Chỗ bóng đen trong phòng, bóng dáng của Lý Thanh Hoà hiện ra.
Nàng bước đến sofa, ngồi xuống, vắt chân lên, lấy ra một điếu thuốc lá rồi châm lên.
Nhả khói, Lý Thanh Hòa hơi nheo mắt, suy nghĩ gì đó.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Phất Lãng Minh vội tiến vào.
Nhìn dáng vẻ vội vã của Phất Lãng Minh, Lý Thanh Hòa hơi cau mày:
“Có chuyện gì?”
Phất Lãng Minh lộ ra chút kích động:
“Đại nhân! Chúng ta tìm được vị trí của Tiết Nhân rồi!”
“Hả? Đang ở đâu?”
“Ở Nam thành! Ở trong một ngôi nhà trên đường Hắc Mộc. Khoảng thời gian này người gác đêm ở Tây Lê thành và Hồng Phong Vệ phối hợp với chúng ta cùng tìm kiếm tung tích Ellis, Lucius và Tiết Nhân, cuối cùng cũng phát hiện tung tích của Tiết Nhân!”
Lý Thanh Hòa hơi nhướng mày:
“Vậy à? Có thể tìm được một người cũng coi như không tệ, vậy đi qua xem thử trước đi.”
“Vâng!”
Phất Lãng Minh đưa Lý Thanh Hòa rời khỏi phòng.
Phố xá nơi giao nhau của khu dân nghèo và nội thành khá sầm uất, thân thể Lục Duyên xuất hiện.
Hắn nhìn thoáng qua khu phố mờ tối, mi tâm nhíu chặt, sắc mặt lạnh băng.
Sau khi rời khỏi khu dân nghèo, Lục Duyên còn tưởng rằng mình sẽ không trở lại nữa.
Không ngờ rằng thời gian ngắn ngủi vài ngày, lại đến nơi này lần nữa.
Hắn cảm ứng được linh lực xung quanh, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Tốc độ của người đó nhanh hơn hắn rất nhiều, đến chỗ này, hắn đã hoàn toàn không cảm ứng được luồng linh lực đó rồi.
Khu dân nghèo lớn như vậy, hắn phải tìm thế nào?
Rốt cuộc là ai mang Thanh Hòa tỷ đi rồi?
Với thân phận địa vị của Thanh Hòa tỷ, cùng với cuộc sống dè dặt cẩn trọng của nàng ở khu dân nghèo, đáng lẽ sẽ không đắc tội chiến sĩ gen mới đúng.
Hơn nữa còn là chiến sĩ gen mạnh như vậy.
Lục Duyên nắm chặt tay, ánh mắt nhấp nháy.
Sau đó Lục Duyên nghĩ đến Phất Lãng Minh, quan hệ của hắn và Lý Thanh Hòa không tệ, có lẽ biết chút gì đó.
Nghĩ đến đây, thân thể Lục Duyên hóa thành dư ảnh, chạy đến hướng võ quán Đại Minh.
Trên đường, hai tên côn đồ vốn nhìn thấy Lục Duyên một mình thì định áp sát không có ý tốt bỗng thấy Lục Duyên biến mất tại chỗ thì sợ ra cả mồ hôi lạnh khắp người.
Bọn chúng nhìn nhau, trong mắt đầy sự hoảng sợ.
Cửa võ quán Đại Minh.
Rất nhanh, bên trong truyền đến tiếng gào giận dữ.
“Ai đấy? Ồn ào chết đi được! CMN, hơn nửa đêm rồi mà dám đến võ quán Đại Minh ồn ào, không muốn sống nữa à?”
Theo sau tiếng gào, cửa cuốn bên trong võ quán Đại Minh được kéo ra, một bóng dáng to lớn hiện ra.
Tiểu Hổ nhìn thấy Lục Duyên, sửng sốt một chút, sự tức giận trên mặt ngay lập tức biến mất, lộ ra nụ cười tươi:
“Ồ? Là A Duyên à! Hơn nửa tháng không thấy rồi? Sao sắc mặt khó coi như vậy.”
Tiểu Hổ nhìn thấy sắc mặt của Lục Duyên, có chút lo lắng.
Lục Duyên nhếch nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười cứng đờ.
“Hổ ca, ta không sao, đúng rồi, Minh ca ở đây không?”
“Minh ca? Gần đây hắn không ở võ quán, cũng không biết di đâu.”
Lục Duyên nhíu mày, lòng lại trùng xuống lần nữa.
Ngoài Phất Lãng Minh ra, Lục Duyên phát hiện thế mà mình lại không biết còn ai khác có quan hệ với Lý Thanh Hòa.
Hắn có chút hối hận trước đây không tìm hiểu nhiều về mối quan hệ cá nhân của Lý Thanh Hòa.
Nếu như hiểu rõ một chút, hiện tại có lẽ có manh mối khác.
Nhưng mà bây giờ, hắn nên đi đâu tìm?
Rốt cuộc chiến sĩ gen đó mang Thanh Hòa tỷ đi vì lí do gì?
Thời gian lâu như vậy, nàng có gặp nguy hiểm không?
Trong lòng Lục Duyên vô cùng phiền muộn.
“A Duyên? Ngươi không sao chứ?”
Thấy sắc mặt Lục Duyen càng lúc càng khó coi, Tiểu Hổ càng thêm lo lắng.
Lục Duyên hoàn hồn, cười gượng:
“Không sao, lúc nào Minh ca sẽ quay lại?”
Tiểu Hổ sờ đầu mình:
“Cái này ta cũng không biết, mấy ngày nay gọi điện thoại cho hắn cũng không nhận, cũng không biết đi làm gì nữa. Ngươi thật sự không sao chứ?”
Lục Duyên lắc đầu:
“Không sao, đúng rồi, ngươi biết Lý Thanh Hòa không?”
“Lý Thanh Hòa? Không biết, là gì của ngươi à?”
“Không có gì, Tiểu Hổ, làm phiền ngươi rồi. Ta đi trước. Nếu như Minh ca quay lại thì gọi điện thoại cho ta.”
Lục Duyên cười cười, quay người rời khỏi.