Grimm trợn mắt lên, nhìn Lưu Hỉ:
"3000 Linh tinh? Giá tiền này..."
"Sao vậy? Grimm tiên sinh, ta là rất có thành ý, đây là giá cao nhất ta có thể đưa ra, sẽ không thấp đâu."
Lưu Hỉ khẽ cau mày nói:
"Không, không phải, Lưu tiên sinh, ta cảm thấy giá tiền này là có chút cao."
Lưu Hỉ sững sờ, sau đó cười nói:
"Ha ha ha, vậy ngươi đồng ý bán không?"
Mấy người Trác Minh và thanh niên tóc vàng bên cạnh đều là chờ mong nhìn Grimm.
Grimm cũng gật đầu:
"Ta bán!"
Cứ coi như nguyệt thạch tinh hoa còn có các công hiệu khác, nhưng dù sao chỉ có 1 giọt, đối với hắn ta mà nói tác dụng cũng không tính là quá lớn.
Có thể bán 3000 Linh tinh, đồ đần mới không bán!
Lưu Hỉ cũng lộ ra nụ cười:
"Vậy thì giao dịch đi."
Hai người rất nhanh hoàn thành giao dịch.
Grimm thu được một đống Linh tinh, vui cười phới phới.
Mà Lưu Hỉ cũng rất hài lòng, lộ ra nụ cười.
Hắn ta quay đầu nhìn về phía Lục Duyên:
"Lục Duyên huynh đệ, ngươi muốn bán nguyệt thạch tinh hoa không?"
Lục Duyên cười lắc đầu:
"Ta không bán, ta định giữ lại dùng."
Hắn không phải chỉ có một giọt nguyệt thạch tinh hoa mà hắn có tới 139 giọt nguyệt thạch tinh hoa, nếu như bán đổi thành linh tinh, vậy sẽ có 417.000 khối!
Đối với một chiến sĩ gen cấp tập sự mà nói, đây là một tài sản cực kì to lớn.
Chẳng qua hiện tại Lục Duyên không thiếu linh tinh, hơn nữa hắn còn muốn dùng nguyệt thạch tinh hoa tu luyện.
"Ha ha ha ha, cũng đúng, ngươi là quái vật mỗi ngày đều có thể săn giết vài trăm hung thú, sao sẽ thiếu linh tinh được?"
Lưu Hỉ cười lắc đầu, cũng không nhắc lại chuyện mua bán.
......
Bên trong không gian di tích, thỉnh thoảng có chiến sĩ gen mới tiến vào, cũng có chiến sĩ gen tập sự hoàn thành việc rời đi.
Đặc biệt là kẻ độc hành, ngay khi đột phá thí luyện, cũng đã tìm cơ hội vụng trộm rời đi rồi.
Chẳng qua vì có không ít chiến sĩ gen chết trong quá trình thí luyện, nên hiện tại số lượng chiến sĩ gen bên trong không gian di tích đã ít hơn một nửa so với lúc ban đầu.
Grimm và Lưu Hỉ đều có đoàn đội của riêng mình, tự nhiên cần phải ở chỗ này đợi thành viên trong đội.
Một lát sau, hai người đều nhíu mày.
Lưu Hỉ nhìn thạch man chi tháp:
"Đã qua lâu vậy rồi, vẫn chưa có người nào đi ra, xem ra số còn lại chắc đã chết ở bên trong."
Grimm nhìn tiểu đội của mình, cũng chỉ có bốn người hắn ta, Trác Minh, thanh niên tóc vàng và người đàn ông tóc đen còn sống đi ra.
Hắn ta khẽ cau mày, sau đó thở dài:
"Xem ra, chắc tiểu Vũ và John đã thất bại."
"Đã như vậy thì chúng ta phải rời đi thôi."
Lưu Hỉ mở miệng nói, hắn ta nhìn về phía Lục Duyên:
"Lục Duyên huynh đệ, nếu không thì rời đi chung với chúng ta? Lần thí luyện này, người còn sống đi ra đều có thu hoạch, chỉ e là sẽ có người để mắt tới người thí luyện còn sống đi ra đấy."
Lục Duyên hiểu rõ.
Dù sao thì chỉ cần giết người thí luyện, thu hoạch lần này, đều rơi ra ngoài.
Nên tự nhiên sẽ có người chặn giết.
Chỉ sợ sau thời gian này, trong địa cung sẽ có không ít cuộc loạn chiến xảy ra.
Lục Duyên suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu:
"Vậy cũng tốt, chúng ta cùng rời đi đi."
Mặc dù hắn không sợ phiền phức, nhưng cũng không thích phiền phức, đi theo bọn Lưu Hỉ , ở chung một chỗ với họ, có thể tránh được không ít phiền phức.
Grimm cười nói:
"Vậy chúng ta cũng đi cùng một chỗ đi."
Mọi người nói xong, một đám người rời khỏi không gian di tích.
......
Bên trong quần thể người đầu chó.
Bertha nhìn mấy người Lục Duyên và Lưu Hỉ rời đi, trong mắt mang theo vẻ lạnh lẽo.
Nàng quay đầu nhìn về phía Mauss:
"Mauss! không phải Ngươi nói là bọn hắn sẽ không rời đi cùng nhau sao?! Ngươi phải cho ta một lời giải thích ngay lập tức!"
Ánh mắt Mauss rời rạc:
“Cái này...Trước đó đúng là bọn họ không đi cùng nhau. Chỉ sợ là vì lần di tích này, tất cả mọi người đều có thu hoạch, rời đi cùng nhau mới càng an toàn nhỉ?"
"Ta mặc kệ lý do của bọn chúng là gì! Kế hoạch tiếp theo của chúng ta phải làm sao đây?"
Vẻ mặt Bertha lạnh băng.
"Tam tiểu thư, lần này Lục Duyên đi theo, ở cùng chỗ với người tập đoàn Thiên phủ, vậy e là chúng ta cũng không có cơ hội ra tay. Chẳng qua, về sau chúng ta vẫn còn có cơ hội. Dù sao chúng ta cũng đã biết hắn ở chỗ này, về sau chỉ cần theo dõi hắn, thì luôn có thể tìm được cơ hội."
Pekingese nhắc nhở Bertha.
Bertha nghe vậy, hít một hơi thật sâu, chậm rãi bình phục tâm trạng bất mãn của mình lại.
Nàng gật đầu:
"Ngươi nói có lý, đã như vậy, về sau theo dõi hắn chặt chẽ cho ta! Nhân loại đáng chết này tiến bộ quá nhanh, lần này lại đột phá thí luyện, chỉ sợ lại tiến bộ nữa. Nhất định trước khi hắn càng mạnh hơn mà phải, giết hắn!"
Pekingese nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng sắc bén:
"Tam tiểu thư, ngài yên tâm, hắn không đắc ý được bao lâu đâu."