Ngưỡng Thiên im lặng một lúc rồi bình tĩnh lên tiếng:
“Lưu Dư, Norah, hai ngươi đi thử hắn xem. Tốt nhất là chiêu mộ được về dưới trướng ta. Nếu hắn biết điều thì hãy để đồng bọn của hắn đi.”
Nghe vậy, Carman cầm trường đao màu đen với Carman đeo rìu chiến nhìn nhau, họ biết điện hạ đã nổi lòng coi trọng người tài rồi.
“Vâng!”
Cơ thể của của Lưu Dư và Norah biến thành luồng ánh sáng, nhảy vài bước lên tòa nhà, sau đó lao về phía Lục Duyên.
Lục Duyên đang chạy theo hướng quang tiễn thì đột nhiên có hai luồng khí tức mạnh mẽ áp sát từ bên trái.
Đồng tử Lục Duyên khẽ co lại, hắn nhìn sang bên trái.
Hai tàn ảnh nhanh chóng tiếp cận và cuối cùng đáp xuống trước mặt Lục Duyên.
Lục Duyên nhìn hai người Carman cao hơn ba mét, khẽ nheo mắt lại.
Khí tức của hai người Carman này còn mạnh hơn cả chiến binh cơ giới mà Lục Duyên đã gặp trước đó.
Gần như họ đã đạt tới sức mạnh cực hạn của một chiến binh mục đầu bậc nhất rồi thì phải?
Ở đây lại có đến hai cường giả mạnh như vậy à?
Trong khi Lục Duyên đang đánh giá hai người Carman, hai người Carman cũng đang nhìn Lục Duyên.
Lưu Dư, người đang cầm trường đao bình thản lên tiếng:
“Con người, ta là Lưu Dư, hoàng tử thứ sáu của Tử Vân đế quốc, một trong tứ cơ thạch dưới quyền chỉ huy của Ngưỡng Thiên điện hạ. Nói tên của ngươi đi.”
Lục Duyên nhìn Lưu Dư, khẽ nhíu mày:
“Ta không quan tâm ngươi là ai, nhưng ngươi đang cản đường của ta đấy.”
“Hả? Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?”
Lưu Dư híp mắt, trong mắt lóe lên một tia tức giận.
Norah, người đang cầm rìu chiến cũng cười gằn:
“Con người, xem ra ngươi không hiểu lễ nghĩa là gì rồi...Chúng ta phải dạy dỗ lại ngươi mới được.”
Hắn ta tháo rìu chiến sau lưng ra, linh lực toàn thân dâng trào.
Lưu Dư cũng bắt đầu di chuyển linh lực, nhìn Lục Duyên nói:
“Con người, ngươi nên vui mừng vì Ngưỡng Thiên điện hạ coi trọng tài năng của ngươi, vậy nên chúng ta sẽ không giết ngươi.”
Lục Duyên:
“...”
Hắn nhìn hai người Carman đang phát động khí tức, có chút bất lực.
Anh bạn à, hơi lố rồi.
Ta còn không ra vẻ giỏi như các ngươi đâu!
Ta không cho phép người tự phụ hơn ta tồn tại!
Lục Duyên nắm chặt lưỡi kiếm màu đỏ sẫm, hai chân dậm xuống mặt đất.
Bùm!
Một tiếng nổ vang lên, Lục Duyên lập tức hóa thành tàn ảnh rồi biến mất tại chỗ.
Lục Duyên xuất hiện bên cạnh Lưu Dư, hắc cương kình toàn lực bộc phát, lưỡi kiếm màu đỏ sậm mang theo kiếm phong sắc bén chém về phía cổ Lưu Dư.
Khi đối mặt với chiến binh cơ giới, Lục Duyên không hề sử dụng hắc cương kình.
Nguyên nhân chính là lúc đó Lục Duyên không vội, nhưng bây giờ thì khác, vẫn còn ba người đang chờ hắn đến cứu.
Cộng thêm việc hai người Carman có chút tự phụ nên Lục Duyên quyết định không hạ thủ lưu tình.
Kiếm khí sắc bén lướt qua mặt Lưu Dư, khiến hắn ta cảm thấy nhói đau.
Đồng tử hắn ta co rút dữ dội, mang theo chút kinh hãi.
Sao lại mạnh đến vậy được?
Hắn ta thực sự có cảm giác đang đối mặt với Ngưỡng Thiên điện hạ.
Hắn ta gầm lên một tiếng, giương trường đao lên, đón lấy thanh trọng kiếm của Lục Duyên.
Keng!
Tiếng kim thiếc va vào nhau.
Cơ thể Lưu Dư bay ngược ra sau, trường đao trong tay bị hất tung, cả người bay về phía sân thượng của tòa nhà cao tầng.
Norah ở bên cạnh trợn trừng mắt, nhìn Lục Duyên một đòn đánh bay Lưu Dư mà không thể tin được.
Hắn ta không có thời gian nghĩ nhiều, lập tức xuất hiện ở phía sau Lưu Dư, giơ hai tay đỡ lấy hắn ta.
Bùm!
Norah rên lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt, cảm nhận được sức mạnh khủng bố truyền từ người Lưu Dư tới.
Bước chân hắn ta liên lục lùi về sau.
“A!”
Norah gầm mạnh, lùi lại hơn hai mươi mét cho đến khi chạm đến mép sân thượng mới dừng lại được.
Lúc này, Lưu Dư cũng ngã xuống đất, hai tay run rẩy kịch liệt, buông thõng xuống dưới.
Máu tươi từ khóe miệng hắn ta không ngừng chảy ra, hắn ta và Norah cùng thở hổn hển, hai người kinh ngạc nhìn Lục Duyên, trong mắt hiện lên vẻ chấn động.
Họ không ngờ thực lực của Lục Duyên lại mạnh như vậy.
Lục Duyên cũng nhướng mày, có chút ngạc nhiên.
Hắn đã ghi lại một gen mục đầu và một gen thủ lĩnh, cả hai đều đã được hắn luyện đến mức hoàn hảo.
Cùng với sự bùng nổ của hắc cương kình, sức mạnh của hắn có thể nói là cấp thủ lĩnh rồi.
Không ngờ đánh Lưu Dư một đòn không chết?
Cũng có chút bản lĩnh đấy.
Hắn nhìn Lưu Dư và Norah thật sâu.
Hai kẻ này không phải là lão đại, mà là thuộc hạ của một người tên là Ngưỡng Thiên sao?
Đến thuộc hạ mà đã mạnh đến vậy rồi, người tên Ngưỡng Thiên kia có lẽ cũng không phải là kẻ yếu.
Lục Duyên cảm thấy trong lòng có chút nặng nề.
Mặc dù hắn rất tự tin vào thực lực của bản thân, nhưng mục tiêu của hắn không phải là đánh nhau với người ta.
Hắn phải cứu người.
Nếu người tên Ngưỡng Thiên đó rất mạnh, hắn chưa chắc đã có thể cứu được ba người nhóm Lâm Tịch Tịch.
Lục Duyên thu hồi ánh mắt, thân hình hóa thành tàn ảnh, di chuyển về hướng mũi tên ánh sáng.