Nhưng mà, là gen cấp mục đầu thì mức độ tăng lên cũng lớn hơn gấp mấy lần so với gen cấp mục đầu.
Cho dù là chỉ là tăng lên thứ yếu, năng lực phòng ngự và sức mạnh của Lục Duyên tăng thêm một chút so với ban đầu, độ nhạy cảm và linh hoạt cũng như vậy.
Được sự gia cố của gen cấp mục đầu, thể phách hiện tại của Lục Duyên đã vượt xa so với chiến sĩ mục đầu đỉnh phong thông thường.
Giờ đây khi giết hung thú mục đầu trung cấp cấp một như thế này, thậm chí hắn còn không cần sử dụng Hắc Cương Kình mà giết chết vô cùng nhẹ nhàng.
Lục Duyên thấy hơi tò mò, với thực lực bây giờ của hắn, nếu tung hết tất cả các chiêu át chủ bài ra thì liệu có thể giết được con hung thú mục đầu cấp hai hay không.
Có lẽ cũng có hy vọng đấy.
Trong tiểu thế giới này có hung thú mục đầu cấp hai, nếu gặp phải thì thử xem là biết.
Cho dù không phải đối thủ của hung thú mục đầu cấp hai thì Lục Duyên vẫn tự tin rằng có thể tự bảo vệ cho mình.
Sự tiến hóa của gen tất nhiên khiến Lục Duyên vô cùng vui vẻ, nhưng cũng có chỗ không được ổn lắm.
Đó chính là linh tinh mà hơn nửa tháng hắn kiếm được giờ đã dùng hết trong tích tắc.
Giờ trong túi hắn chỉ còn có hơn năm nghìn linh tinh cấp một.
Với tốc độ hấp thu linh tinh bây giờ của Lục Duyên thì số linh tinh này thậm chí còn không đủ để hắn tu luyện một ngày trong trọng lực thất.
Vì thế nên hắn thậm chí còn không tôi luyện được gen vừa tiến hóa.
Điều này vô cùng khó chịu.
Nếu cứ như thế này thì lúc nào hắn mới có thể giàu lên được?
Hắn vừa tiếp tục đi vào tiểu thế giới vừa cảm thán.
.....
Thời gian thấm thoắt trôi, bảy tiếng đã trôi qua rất nhanh.
Sau khi Lục Duyên giết con sư tử trắng đầu mục thì ba thiếu niên thiếu nữ khác cũng gặp được hung thú mục đầu.
Hung thú mục ở vòng ngoài đều là cấp thấp hoặc là trung cấp, ba người đều có thể dễ dàng giết chết.
Đặc biệt là Mẫn Nhi tay cầm song đao, sức chiến đấu không hề yếu chút nào, hễ gặp phải một con sói thảo nguyên mục đầu trung cấp là chỉ cần vạch mấy đao là đã kết thúc cuộc chiến.
Cho dù là so với Lục Duyên thì cũng chỉ chậm hơn một chút mà thôi.
Sai đó khi bốn người không ngừng vào sau, từ thảo nguyên đi vào sâu trong rừng rậm thì hung thú gặp được cũng có thực lực càng mạnh, sức chiến đấu cũng trở nên hung mãnh hơn, tốc độ họ tiến lên cũng càng lúc chậm hơn.
Trước màn sáng bên ngoài, mấy người xem vô cùng hăng say, đôi khi lại bình luận vài câu.
"Ồ, Dương Bình đi vào lại gặp phải một con hung thú mục đầu trung cấp".
"Hì...là long quy thiết giáp hệ phòng ngự sao? Đối mặt với hung thú có năng lực phòng ngự mạnh thế này thì chắc Dương Bình cũng thấy khó nhằn lắm nhỉ? Tuy tốc độ của hắn rất nhanh nhưng sức tấn công cũng không được coi là xuất sắc, có thể chưa chắc đã phá vỡ được lớp phòng ngự của long quy thiết giáp này".
Trong màn sáng, Dương Bình đang vây quanh long quy đánh tận mấy vòng.
Long quy thiết giáp dường như cũng phát hiện ra Dương Bình không dễ chọc vào, liền dứt khoát biến thành một con rùa rúc vào trong mai rùa.
Hơn nữa mai rùa của nó thậm chí còn có thể tự động khép mở, cả con long quy thiết giáp biến thành một quả bóng màu đen.
Dương Bình cầm kiếm chém vào mai rùa mấy cái mà chỉ để lại trên đó những vệt trắng, hơn nữa lúc không cẩn thận hắn còn bị long quy thiết giáp làm rung chấn khiến hắn có vết thương nhỏ.
Trong lúc bất lực hắn chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.
Mà trong những màn sáng khác, Lục Duyên, Mẫn Nhi và Tiểu Vi đều không may mắn như Dương Bình, họ không gặp được hung thú mục đầu mà toàn gặp phải những hung thú bình thường và hung thú tinh nhuệ.
Họ chỉ có thể giết từng chút một rồi tích trữ điểm.
Vu lão nhìn bốn cái màn sáng, cười híp mắt:
"Hiển thị điểm của bốn người này đi".
"Rõ!"
Người đàn ông tóc đen gật đầu, thao tác trên máy.
Ngay sau đó, trước bốn cái màn sáng đã hiền thị bảng danh sách:
1. Lục Duyên: 18322 điểm
2. Mẫn Nhi Ái Lan: 16930 điểm
3. Dương Bình: 16811 điểm
4. Lâm Vi: 16045 điểm
Nhìn danh sách, mấy người đều nhướng mày.
"Hửm? Chỉ mới có bảy tiếng đồng hồ mà điểm của bốn người đều đã hơn mười nghìn rồi, chất lượng của thiên tài lần này quả thật là rất tốt".
"Nhưng họ cũng không chênh lệch nhau quá nhiều".
"Đúng vậy, cho dù là Lục Duyên ở hạng nhất cũng chỉ hơn Mẫn Nhi ở hạng hai có tầm 1400 điểm. Chỉ cần Mẫn Nhi giết thêm một con hung thú mục đầu trung cấp nữa thì có thể vượt qua Lục Duyên".
Người phụ nữ quyến rũ ánh mắt sáng lên, lộ ra nụ cười.
Lý Thanh Hòa bình tĩnh nói:
"Khu vực phía trước quả thực không thể tạo ra khoảng cách đối với những thiên tài có thực lực như họ. Chỉ có đi vào sâu trong tiểu thế giới, gặp hung thú mục đầu cao cấp, thậm chí là có những hung thú mục đầu đỉnh phong thì mới có thể nhìn rõ sự cách biệt".
Nghe thấy Lý Thanh Hòa nói vậy, mấy người khác liền nhìn nàng.
Người đàn ông cao gầy nói:
"Xem ra học muội Thanh Hòa rất tự tin về Lục Duyên".
Lý Thanh Hòa mỉm cười.
Ngay lúc này, ánh mắt người đàn ông vạm vỡ liền ngưng tụ. Hắn nhìn màn sáng, nhếch miệng cười:
"Hì, nói đến hung thú mục đầu đỉnh phong thì hung thú mục đầu đỉnh phong liền xuất hiện".
Nghe vậy, mấy người khác cũng híp mắt.
Ở trong màn sáng của Lục Duyên.
Lúc này hắn đang ở trong rừng rậm, ở nơi xa có một con hung thú dữ dằn một sừng toàn thân phủ đầy vảy giáp màu đỏ sẫm đang từ từ bước tới.
Trong màn sáng, Lục Duyên nhìn về phía con hung thú đó.