Sự kích động ban đầu qua đi, mọi người cũng bình tĩnh lại không ít.
Lúc này, La Hưu mới lên tiếng, hắn ta bảo thủ vệ quân kiểm kê nhân số, thống kê mức độ thương vong và tổn thất.
Thật ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ, số người thương vong e rằng sẽ cực kì ít, còn về mặt tổn thất, ngoại trừ các loại tài nguyên bị tiêu hao, thì không còn gì nữa.
Dù sao thì, những hung thú kia còn chưa leo qua thành tường, không hề gây thiệt hại gì, thì làm gì có tổn thất.
Vậy nên, tất cả mọi người mới kích động đến thế.
Cho dù là thủ vệ quân, ở tình huống vẫn còn khả năng sống sót, có ai sẽ sẵn lòng hi sinh chứ?
Ba người La Hưu đi tới bên cạnh Lục Duyên.
La Hưu vỗ vai Lục Duyên, cười nói:
"Mặc dù khi trước đã cảm ơn ngươi rồi, nhưng ta vẫn phải cảm ơn ngươi lần nữa. Nếu không có ngươi, lần thú triều này sẽ không thuận lợi như vậy, nhờ có ngươi mà rất nhiều đồng bào mới được sống tiếp."
Lục Duyên nghe vậy, hắn cũng có chút vui trong lòng.
Tuy thực lực chưa đủ, không thể tiêu diệt được cấm khu, nhưng ở giai đoạn này, hắn vẫn làm được vài chuyện có ích.
Ít nhất cũng cứu được vài người.
Hắn cười nói:
"Quân đoàn trưởng, ta cũng là người của quân đoàn 257, đây là việc ta nên làm."
La Hưu cười híp mắt, gật đầu, Tracy và Tưởng Minh cũng cười theo.
Chung sống một thời gian, họ cảm thấy Lục Duyên là một người rất tốt.
Thực lực mạnh mẽ, thiên phú vô cùng nổi trội, nhưng lại không hề kiêu ngạo, đối nhân xử thế cũng khá tốt.
Đúng lúc này, Lục Duyên cười nói:
"Đúng rồi, quân đoàn trưởng, công trạng lần này phải ghi lại đó!"
Ba người:
"..."
Khóe miệng La Hưu co quắp giật một cái, cười nói:
"Ta biết rồi, ngươi cứ yên tâm."
Đúng lúc này, La Hưu đột ngột khựng lại, hắn ta lấy một chiếc thiết bị truyền tin màu đen ra, sau đó sắc mặt thay đổi, trở nên nghiêm túc.
Tracy và Tưởng Minh thấy vậy, khẽ nhíu mày.
Tưởng Minh hỏi:
"Sao thế?"
La Hưu nhíu chặt mày, nói:
"Doanh địa số 306 phát tín hiệu cầu cứu, hung thú vào thành rồi."
"Cái gì?"
Nghe vậy, sắc mặt hai người cũng thay thay đổi, sắc mặt Lục Duyên bên cạnh cũng hơi biến đổi.
"Hung thú vào thành? Sao lại thế được?"
Tracy có chút không dám tin, sau đó sắc mặt nàng bỗng cứng đờ, nhìn Lục Duyên một cái.
Nói thật, nếu lần này không có Lục Duyên, với quy mô và thực lực của đám hung thú lần này, họ ở bên này cũng chưa chắc đã chống đỡ nổi.
Hung thú chắc chắn cũng sẽ vào thành.
Nàng nhất thời thậm chí có chút không phản ứng kịp.
Tưởng Minh cũng nghĩ đến chuyện này, hắn ta nhìn Lục Duyên một cái.
Sau đó, sắc mặt Tưởng Minh đông cứng lại, hắn ta nhìn Tưởng Minh, nói:
"Doanh địa số 306 ở phía tây nam chúng ta, làm thế nào đây? Bây giờ chúng ta có nên tới cứu bọn họ hay không?"
La Hưu khẽ nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.
Chỉ chốc lát sau, hắn ta nói:
"Ta phải ở lại đây trấn thủ, dù sao thì ai mà biết được lát nữa hung thú thú triều có tới nữa hay không."
Hắn ta quay đầu nhìn về phía Lục Duyên:
"Sức chiến đấu tổng thể quân đoàn người máy của Lục Duyên thậm chí có thể sánh với cả quân đoàn 257 chúng ta, Lục Duyên đi, có thể coi như là đã dẫn theo tất cả chúng ta rồi. Tracy, ngươi đưa Lục Duyên qua đó một chuyến đi. Mọi người đều là đồng bào, phải giúp một tay."
Tracy gật đầu một cái:
"Ta biết rồi."
La Hưu nhìn về phía Lục Duyên:
"Lục Duyên, ngươi có vấn đề gì không?"
Lục Duyên vốn còn cảm thấy hung thú dị hóa chưa đủ, đang nghĩ cách làm cho khối lập phương tiến hóa biến chất nữa, bây giờ lại có thể đi đánh giết hung thú dị hóa, hắn đương nhiên không có ý kiến gì.
Huống chi...
Lục Duyên nhìn La Hưu, nói:
"Có một vấn đề nhỏ..."
Lục Duyên còn chưa nói, La Hưu đã hiểu ra, hắn ta xoa trán, nói:
"Yên tâm! Công trạng nhất định sẽ tính cho ngươi."
Lục Duyên gật đầu:
"Vậy ta không có vấn đề gì nữa. Bây giờ xuất phát luôn chứ? Thời gian không đợi người. Sang đó bằng cách nào?"
Khóe miệng ba người La Hưu đều giật giật.
Tracy nói:
"Chạy sang đi, nói không chừng trên trời lại đàn hung thú biết bay, nếu chúng ta đi bằng chiến cơ mà bị vây đánh...thì nguy hiểm lắm."
Lục Duyên gật đầu.
Mặc dù hắn có Hắc Hùng số một, nhưng ở trong hoàn cảnh như thế này, hắn cũng không dám để Hắc Hùng số một cất cánh.
Phòng ngự của Hắc Hùng số một mới chỉ là nhị giai mà thôi, chỉ cần bị đánh trúng một phát thì sẽ bị nổ.
"Vậy chúng ta xuất phát thôi."
Tracy nhảy xuống khỏi tường thành, đáp xuống bên ngoài doanh địa phòng ngự, Lục Duyên cũng nhảy xuống theo.
Hai người chạy xuống núi.
Cách đó không xa, mấy người Groat thấy Lục Duyên và Tracy thế mà lại rời khỏi doanh địa phòng ngự, họ đều sững sờ.
Họ cuống quýt nhìn sang Uông Gia Thụ phía bên cạnh:
"Đoàn trưởng! Quân đoàn phó Tracy định đưa A Duyên đi đâu thế?"
Uông Gia Thụ cũng ngơ ngác.
Hắn ta lắc đầu:
"Ta cũng không biết."
Khựng lại một lúc, hắn ta liếc mắt thấy La Hưu và Tưởng Minh ở cách đó không xa, mở miệng nói:
"Ta tới hỏi xem."
Nói xong, Uông Gia Thụ chạy tới bên La Hưu.
La Hưu trông thấy Uông Gia Thụ chạy tới, mỉm cười nói:
"Tới hỏi tên nhóc Lục Duyên kia đi đâu à?"
Uông Gia Thụ mới chỉ há miệng, còn chưa kịp lên tiếng, đã cứng đơ tại chỗ.
Hắn ta cười nói:
"Quân đoàn trưởng liệu sự như thần!"
La Hưu cười:
"Bọn họ tới chi viện cho doanh địa số 306."