Đầu của Tiểu Thạch Nhân bị sự tấn công điên cuồng của mũi tên xỏ xuyên qua thành một cái lỗ.
Thân thể nó lắc lư, hóa thành đá vụn đổ xuống đất.
Năng lực tấn công này còn mạnh mẽ hơn một ít so với Lục Duyên.
Con ngươi Lục Duyên hơi hơi co rút, xoay người nhìn lại.
Mới vừa quay người lại thì một quả cầu lửa đã bay tới ngay mặt.
“Lại muốn đánh lén! Thật nham hiểm!”
Lục Duyên thầm mắng một tiếng, thân hình lại tránh đi.
Qủa cầu lửa băng qua bên cạnh hắn, dừng ở trên lưng một con Hắc Hạt.
Hắc Hạt rít chói tai bị ngọn lửa nuốt hết, nửa người trên bị nổ ra một cái lỗ máu, ngã xuống đất không dậy nổi.
Cùng lúc đó, Lục Duyên nhìn thấy một Miêu Nhân kiếm sĩ cầm kiếm vọt lại đây.
Nhìn thấy kiếm sĩ này, Lục Duyên hơi nhíu mày.
“Là ngươi!”
Đây đúng là Miêu Nhân Liệp Sát Giả vừa gặp được ngày hôm qua.
Nếu là hắn, vậy hai đòn tấn công vừa rồi…
Lục Duyên ngẩng đầu, nhìn về phía chỗ ngoặt.
Miêu Nhân cung thủ và Nguyên Tố chiến sĩ lần trước gặp được cũng ở đây.
Chỉ là lần này Lục Duyên cũng không có tiểu đội chiến sĩ khác trợ giúp.
Ba chọi một.
Cái này có thể có chút phiền phức.
Sắc mặt Lục Duyên trở nên u ám.
Miêu Nhân kiếm sĩ rất nhanh đã vọt tới trước mặt Lục Duyên.
Nhịp thở kỳ dị kia lại vang lên bên tai Lục Duyên lần nữa.
Miêu Nhân kiếm sĩ cầm đại kiếm trong tay, chém xuống cổ của Lục Duyên từ trên xuống dưới.
Hai chân Lục Duyên dùng sức, trường kiếm cũng chém ra.
Keng!!
Tia lửa bắn tung tóe trên hai thanh trường kiếm, Tây Diệp thay đổi sắc mặt, thân thể lùi về phía sau hai bước.
Hắn thấy Lục Duyên ngay cả một bước cũng không lùi, con ngươi không nhịn được co rút lại, lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Sức mạnh của ngươi lại trở nên mạnh thêm nhiều như vậy?!”
Phải biết rằng lần trước, lúc hai người va chạm thì sức lực vẫn ngang nhau, thậm chí Tây Diệp còn có hơi có ưu thế hơn một chút.
Kết quả mới qua một thời gian ngắn như vậy, lúc va chạm sức mạnh lần nữa Lục Duyên đã chiếm ưu thế.
Lục Duyên cười.
Lần trước, hắn vừa mới đi vào Khởi Nguyên Chi Địa, độ rèn luyện còn chưa tới 9%.
Nhưng mà lần này, độ rèn luyện của hắn đã đến 12% rồi.
Đây chính là đã tăng độ rèn luyện đến gần năm phần!
Tuy rằng Hắc Thiết Chi Khu của Lục Duyên không phải tăng sức mạnh là chủ yếu, nhưng mà sức mạnh được tăng lên đương nhiên cũng không nhỏ.
So sánh với lần trước, cho dù Tây Diệp có tăng lên cũng khó ngang bằng với Lục Duyên lần nữa.
Một đòn vừa xong, Lục Duyên lại tiến tới, dự định thừa thắng xông lên.
Nhưng mà hắn mới vừa đi lên một bước, tiếng xé gió đã truyền đến.
Một mũi tên bắn về phía vị trí mắt của Lục Duyên, cùng lúc đó, một quả cầu lửa cũng bay đến trước mặt.
Lục Duyên nhíu mày.
Bước chân lướt ngang, tránh thoát mũi tên và quả cầu lửa.
Hắn mới vừa tránh né, Miêu Nhân kiếm sĩ lại hướng về phía trước, trường kiếm quét ngang qua phần bụng không có phòng ngự của Lục Duyên.
Trường kiếm của Lục Duyên chắn ngang, chém bay trường kiếm của Miêu Nhân chiến sĩ, cùng lúc đá một cái về phía bụng của Miêu Nhân chiến sĩ.
Con ngươi Miêu Nhân chiến sĩ co rút lại, tay trái nâng lên cản cái chân đang đá về phía hắn.
Âm thanh trầm đục truyền đến, Miêu Nhân chiến sĩ liên tục lùi về phía sau mấy bước.
Lục Duyên lại không có thời gian tấn công tiếp, hai mũi tên liên tục bắn về phía Lục Duyên, hơn nữa là cùng lúc, một quả cầu lửa còn lớn hơn vừa rồi cũng bắn lại đây.
Trận chiến của Lục Duyên và Tây Diệp, Mạt Lị và Nam Tề ở xa xa đương nhiên cũng nhìn thấy.
Sắc mặt của họ cũng có thay đổi.
“Sao lại thế này?! Tây Diệp bị áp chế rồi?!”
“Làm sao có thể? Lần trước rõ ràng sức mạnh của hai người xấp xỉ nhau mới đúng, nếu như bùng nổ trong thời gian ngắn, hẳn là Tây Diệp có thể ngăn chặn nhân loại này!”
“Lúc này mới bao lâu chứ? Hắn trở nên mạnh hơn nhiều như vậy à?!”
“Bùng nổ toàn lực! Bằng không thì lần này chúng ta vẫn phải chạy trốn!”
Mạt Lị cắn răng một cái, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vẻ dữ dằn, mũi tên trong tay xuất hiện huyết quang lờ mờ.
Sắc mặt Nam Tề cũng lạnh như băng, quả cầu lửa trên pháp trượng càng lúc càng lớn.
Hai bên cùng chiến đấu.
Thực lực của một mình Lục Duyên còn mạnh hơn Tây Diệp một bậc lớn, nhưng mà lại không có cách nào đánh chết hắn trong thời gian ngắn.
Có Tây Diệp kiềm chế, Mạt Lị và Nam Tề ở xa xa có thể thoải mái tấn công Lục Duyên từ xa.
Ba người họ phối hợp tương đối ăn ý.
Mỗi lần Lục Duyên đánh lùi Tây Diệp muốn tiếp tục tấn công, Mạt Lị và Nam Tề sẽ dùng hỏa lực áp chế, bức Lục Duyên lùi lại.
Mà mỗi lần Lục Duyên muốn trực tiếp đi tìm Mạt Lị và Nam Tề phiền phức thì Tây Diệp sẽ kiềm chế Lục Duyên.
Tốc độ của Lục Duyên vốn là không nhanh, dưới sự kiềm chế của Tây Diệp đương nhiên là càng chậm, muốn đuổi theo Mạt Lị và Nam Tề hoàn toàn là không thực tế.
Trong nhất thời, tình hình chiến đấu cứ giằng co như vậy.
Sắc mặt của Lục Duyên cũng không quá đẹp.
“Thực lực của ta tăng lên, nhưng mà ba tên Miêu Nhân Liệp Sát Gỉa này cũng tăng lên. Nếu sức mạnh mũi tên của Miêu Nhân cung thủ kia vẫn giống như lúc trước, ta thậm chí có thể chịu mũi tên của nàng, trước hết giết chết Miêu Nhân chiến sĩ này.”