Mục lục
Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ra khỏi luyện võ quán, Lục Duyên định lần đầu tiên rời Thiên La thành, đi săn giết hung thú, thu hoạch linh tinh.

Còn đi chỗ nào? Đương nhiên là Mê Vụ sâm lâm.

Khu vực ngoài cùng của Mê Vụ sâm lâm, toàn bộ đều là hung thú nhất giai.

Đi vào sâu một chút sẽ là hung thú nhị giai.

Lúc này hai gen cấp đầu mục của Lục Duyên đều có độ rèn luyện trăm phần trăm, thực lực đã cực kỳ cường đại.

Cứ coi như gặp phải hung thú nhất giai đỉnh phong cấp đầu mục, hắn đều tự tin bản thân có thể đánh chết một cách nhẹ nhõm.

Thậm chí hắn đủ tự tin bản thân có thể vượt cấp, đánh chết hung thú nhị giai.

Hiện tại, vòng ngoài của Mê Vụ sâm lâm chính là nơi thích hợp với Lục Duyên.

. . .

Thời gian hiện thực, mười ngày sau.

Buổi sáng, cửa phòng của Lục Duyên bị gõ vang, bên ngoài truyền đến âm thanh của Lý Thanh Hòa.

"Duyên đệ đệ, dậy chưa!"

"Đây đây."

Lục Duyên mới vừa rửa mặt xong, đi ra phòng vệ sinh, mở cửa.

Lý Thanh Hòa mặc một chiếc sơ mi màu trắng đơn giản cùng chiếc quần jean màu lam, tôn lên vóc người bốc lửa.

Lục Duyên đảo mắt qua ngực nàng, ba động mãnh liệt.

Tròng mắt Lý Thanh Hòa hơi híp, lộ ra nụ cười xấu xa:

"Đẹp không?"

Sắc mặt Lục Duyên cứng đờ.

Trời ạ?

Như vậy cũng phát hiện ra được?

Không khoa học!

Hắn thấy bộ dạng cười cười mị mị của Lý Thanh Hòa, vội ho một tiếng, nghiêm túc gật đầu:

"Đẹp mắt!"

Lý Thanh Hòa tươi cười xán lạn thêm mấy phần, nghiến răng nghiến lợi, véo lấy khuôn mặt của Lục Duyên.

"Thật xin lỗi, ta sai."

"Hừ!"

Lý Thanh Hòa hừ nhẹ một tiếng, buông lỏng tay.

"Mau ăn sáng, chuẩn bị xuất phát. Kiểm tra sẽ bắt đầu lúc 10 giờ.”

Lục Duyên khẽ gật đầu.

Bữa sáng do số một làm, cực kỳ phong phú.

Đủ loại bánh bao, bánh ngọt, cái gì cần đều có.

Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người đi tới gara.

Bên trong gara đậu một cỗ xe bay thể thao màu hồng.

Lý Thanh Hòa đương nhiên có xe, chỉ là trước đó phải trở về từ sân bay nên mới phải bắt xe.

Này mấy ngày, chỉ cần Lục Duyên ra khởi nguyên chi địa, Lý Thanh Hòa đều lôi kéo hắn đi dạo phố, mỗi lần đều dùng chiếc xe này.

Sau khi lên xe, Lý Thanh Hòa đeo lấy kính râm đặt ở một bên, châm một điếu thuốc lá, sau đó mới khởi động.

Xe thể thao màu hồng hóa thành một luồng ánh sáng, xông ra khỏi gara, nhanh chóng bay lên không trung.

Lục Duyên vội vàng thắt chặt dây an toàn.

Lý Thanh Hòa liếc Lục Duyên, phun một hơi khói, nói với giọng khinh bỉ.

"Đều đã nhiều lần rồi còn sợ chết như thế sao.”

Khóe miệng Lục Duyên co giật, nhìn thoáng qua phong cảnh mơ hồ, không thấy rõ bên ngoài cửa sổ.

Với tốc độ như này, ai không sợ chết chứ!

Khóe miệng khẽ giật giật, cười khan nói:

"Thanh Hòa tỷ, qua một đoạn thời gian ta đi học lái xe, nếu không đến lúc đó để ta lái?”

"Không cho! Ta sẽ đích thân lái!”

Lý Thanh Hòa cười hì hì nhìn Lục Duyên.

"Khục. . . Vậy…. Nếu không lần sau ta tự bắt xe đi?”

"Hả? Ngươi nói cái gì?"

Lý Thanh Hòa nheo mắt, giống như cười mà không phải cười nhìn xem Lục Duyên.

Lục Duyên:

". . . Ta nói ngươi lái rất ổn."

"Cái này còn tạm được."

Một đường chạy nhanh như chớp, không bao lâu liền đến bên trong đế đô.

Bên trong vòng không thuộc khu buôn bán nên lượng người thưa thớt, cảnh vật thanh tĩnh.

Xe bay một đường bay nhanh, cuối cùng dừng lại phía trước một tòa cổng lớn.

"Đến, xuống xe."

Lý Thanh Hòa mở cửa xe, đi xuống.

Lục Duyên cũng đi theo.

Hắn nhìn về phía cánh cổng lớn trước mặt.

Cánh cổng này rồng vài chục mét, hai bên có hai pho tượng hung thú cực lớn.

Bên trái là một con hổ lớn, toàn thân đen nhánh, đầu mọc sừng. bên phải là một con gấu lớn, toàn thân được bao phủ bởi lân giáp màu tím.

Hai bức tượng hung thú này tỏa ra khí tức hung hãn, khiến cho bản thân Lục Duyên phải toát mồ hôi hột.

Lục Duyên nhìn qua, hai con hung thú này giống như sống lại vậy, ngửa đầu gào thét.

Sắc mặt hắn tái nhợt, cảm giác như tinh thần đang bị xugn kích. Lý Thanh Hòa nhìn thoáng qua, khẽ vỗ bả vai của Lục Duyên.

Lục Duyên lấy lại tinh thần, kinh hãi nhìn xem hai bức tượng hung thú.

"Hai bức tượng này là thế nào vậy?”

Khóe miệng Lý Thanh Hòa khẽ giương, mang theo nụ cười có chút xấu xa:

"Thứ này không phải là tượng, ngươi nhìn kỹ một chút.”

Lục Duyên sững sờ, nhìn kỹ hai pho tượng.

Sau đó, hắn phát hiện, chi tiết của pho tượng này quá sống động, bất kể là da lông, hay lân giáp, tất cả đều rõ ràng rành mạch, cứ như hung thú thật vậy.

Hai mắt Lục Duyên mở lớn, thoáng suy đoán:

"Đây là hung thú?”

Hai con hung thú cao mấy chục mét. Đây là lần đầu tiên Lục Duyên nhìn thấy hung thú to lớn như vậy.

Lý Thanh Hòa khẽ gật đầu:

"Đúng thế, bên trái là Thiên Ma Nghiệt Hổ, bên phải là Long Huyết Man Hùng. Này hai con hung thú này đều là cấp hung thú cấp đế, do chiến đế của Hồng Phong đế quốc đánh chết và mang về, dùng thi thể làm thành pho tượng, nhằm trấn tà. Con Thiên Ma Nghiệt Hổ kia là do lão gia tử nhà ta giết chết.”

Lục Duyên: ". . ."

Khóe miệng hắn khẽ co lại, cảm giác da đầu tê dại.

Dùng thi thể hung thú cấp đế để trấn tà?!

Giờ chẳng lẽ nói không hổ là Thiên tài doanh hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK