Dương Bình cười nói với cả hai:
"Chú Warcq, Bill, ta cũng xin đi trước. Nói không chừng còn đuổi kịp được Duyên ca của ta."
Nói xong, Dương Bình vào bên trong hội trường.
Nhìn thấy bóng lưng của Dương Bình rời đi, trong mắt Warcq ngập tràn một vẻ ngưỡng mộ.
Quả nhiên là không phải đứa con trai nào cũng như nhau nha.
Hắn vẫn cho rằng con trai của mình đã khá là xuất sắc rồi, nhưng nhìn tới Dương Bình thì trong lòng hắn lại cảm thấy có chút khó chịu.
Cho dù là bàn về thiên phú hay giao tiếp xã hội, người này đều là kiểu có tính đe dọa.
Đáng tiếc lúc trước con trai của hắn thi rớt cuộc thi kiểm tra đánh giá của Thiên Tài Doanh.
Warcq thầm thở dài trong lòng.
...
Lục Duyên và Lý Thanh Hòa đang cùng nhau vào trong hội trường, bỗng lại nghe từ phía sau truyền tới một âm thanh quen thuộc.
"Duyên ca! Duyên ca!"
Khóe miệng Lục Duyên khẽ giật, trên trán cũng xuất hiện mấy vạch màu đen.
Được lắm, là Dương Bình.
Hắn có chút bất lực quay đầu lại, thấy Dương Bình đang một mạch chạy tới.
Hắn nhìn thấy Lục Duyên và Lý Thanh Hòa, vội vã cúi chào theo kiểu quý tộc với Lý Thanh Hòa:
"Chào Lý tiểu thư, ta là bạn học của Duyên ca, tên là Dương Bình, lúc kiểm tra nhập học chúng ta đã có gặp mặt một lần rồi."
Lý Thanh Hòa mặt đầy hứng thú đánh giá Dương Bình, sau đó cười nói:
"Chào ngươi."
Lý Thanh Hòa mặc bộ lễ phục màu đen cực đẹp, nhưng mà Dương Bình vốn lại không dám nhìn kỹ.
Hắn quay đầu lại nhìn qua Lục Duyên, cười nói:
"Duyên ca, không ngờ ngươi cũng vừa tới à?"
Sau đó, hắn lại tiếp tục nói:
"Ta với cha ta mới nãy có gặp một người quen ở bên ngoài, nhìn thấy Lý tiểu thư, ta cũng đoán được là ngươi đi cùng."
Lục Duyên gật đầu cười:
"Ừm, chúng ta vừa mới đi tới, cùng đi đi. Học trưởng Thính Phong đang chờ chúng ta."
"Được thôi!"
Dương Bình đi theo Lục Duyên, cả ba cùng chậm rãi đi vào trong, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn đám người xung quanh một chút.
Lúc ba người đi ngang qua quảng trường thứ hai, những nhân vật lớn mà cha Dương Bình cũng phải niềm nở đón tiếp nay lại nơ nụ cười khiêm tốn ở trước mặt Lý Thanh Hòa, khiến hắn cũng không nhịn được mà ưỡn ngực tự hào.
Ở quảng trường cuối cùng bên trong thành lũy là hội trường xa nhất của buổi tiệc tối, ở đây chỉ có một vài chiến hoàng và chiến đế là thành viên của các gia tộc lớn, hoặc là những lãnh đạo cao cấp có đóng góp to lớn cho đế quốc mới có thể ra vào, ngoài ra thì cũng chỉ có những sứ đoàn của các nước khác mới có thể tới đây.
Bên ngoài hội trường có mấy vị hoàng tử đang đích thân đón khách.
Lục Duyên nhìn thấy Tư Thính Phong và người mình đã từng chạm mặt mấy lần trước đó là Tư Thính Lôi.
Họ hiện tại đang mặc lễ phục màu trắng viền đỏ của hoàng thất, trên mặt là nụ cười niềm nở đón khách.
Sau khi nhìn thấy ba người Lục Duyên đi tới, Tư Thính Phong và Tư Thính Lôi lập tức sáng mắt lên, đều đi qua.
Tư Thính Phong thấy Tư Thính Lôi cũng đi qua lại có chút bất lực mà hỏi:
“Tứ đệ, ngươi qua đây làm gì?"
Tư Thính Lôi tủm tỉm cười:
"Học đệ Lục Duyên cũng coi như là bạn bè của ta, làm sao ta có thể không tới được?"
Tư Thính Phong bày ra vẻ mặt cạn lời nhìn người kia, lắc lắc đầu không nói lời nào, sau đó cũng đi vài bước tới chỗ của đám người Lục Duyên.
Tư Thính Phong cười với Lý Thanh Hòa:
"Lý tiểu thư, hoàng tỷ và điện hạ Sương Nguyệt vẫn còn chưa xuống tới, ngươi tới để tìm các nàng ấy sao?"
Lý Thanh Hòa thoáng nhìn qua Lục Duyên, cười như không cười mà choàng qua ôm lấy cánh tay của hắn:
"Duyên đệ đệ muốn ta ở đây cùng với ngươi không?"
Lục Duyên lập tức cảm nhận được một lượng ánh mắt vô cùng cổ quái rất lớn quét về phía mình.
Có vài ánh mắt rất đỗi sắc bén, thậm chí còn mang theo tức giận.
Một màn này trực tiếp kích thù hận lên tới đỉnh rồi nhỉ?
Lục Duyên đen mặt, trợn tròn mắt:
"Ngươi đi tìm đạo sư và Sương Nguyệt tỷ tỷ đi."
"Chẳng lẽ Duyên đệ đệ ghét bỏ tỷ tỷ rồi sao?"
Lý Thanh Hòa gian manh, cười xấu xa nhìn Lục Duyên.
Khóe miệng Lục Duyên khẽ giật, trừng mắt nhìn Lý Thanh Hòa.
Lần nào cũng vậy, người này đều thích kiếm chuyện thôi.
Nhìn thấy Lục Duyên trừng mắt nhìn mình, Lý Thanh Hòa khẽ cong môi cười.
"Được rồi, vậy ta sẽ đi tìm đám người Thính Vũ trước vậy."
Cô buông cánh tay của Lục Duyên ra, tao nhã đi vào trong lâu đài.
Lục Duyên thở phào nhẹ nhõm.
Tư Thính Phong đảo mắt nhìn xung quanh, thấy có không ít người đàn ông trẻ đang nhìn Lục Duyên bằng ánh mắt lạnh lùng, hắn lại có chút đồng cảm mà vỗ vai Lục Duyên:
"A Duyên, phải cố chịu đựng nha, Lý tiểu thư có một lượng lớn người theo đuổi ở sao Đại Khải, không thiếu những hoàng tử của các nước khác đâu."
Lục Duyên đảo mắt nhìn qua một đám thanh niên đang lạnh lùng nhìn mình, cũng không có cảm nghĩ gì, chỉ là cười nói:
"Dù sao thì trong hội trường này họ cũng không dám đánh ta, sợ cái gì?"
Lục Duyên có thể cảm nhận được mấy người là cao thủ cấp chiến vương, chỉ e rằng cũng là thiên tài.
Nhưng mà dù sao chỗ này cũng là tiệc tối ngày bội thu của đế quốc Hồng Phong, Lục Duyên hoàn toàn sẽ không bị đánh ở đây đâu nhỉ?
Ừm...Hẳn là không đâu?