Lục Duyên trái lại còn lộ ra nụ cười xấu xa giống như Sương Nguyệt, vừa nhìn Sương Nguyệt vừa nói: “Thật sao Sương Nguyệt tỷ? Ta đợi không nổi rồi.” Sương Nguyệt: “…” Nụ cười của nàng cứng đờ, hơi xấu hổ mà dời ánh mắt sang chỗ khác: “Ta nói đùa thôi, vậy mà ngươi lại xem là thật, đúng là cái đồ xấu xa.” Nói xong, nàng cũng đứng lên đi giúp đỡ Tư Thính Vũ. Lục Duyên cười lắc đầu, vừa ngồi dựa vào trên ghế sofa vừa suy nghĩ về vị trí của giáo đoàn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.