Thời gian dần trôi, tiếng rên hừ hừ của Tư Thính Tuyết dần dần trở nên càng lúc càng đau khổ, thậm chí phát ra tiếng kêu thảm thiết. Tuy rằng Lục Duyên có thể khôi phục vết thương của Tư Thính Tuyết, nhưng nỗi đau của nàng vẫn tồn tại, cần bản thân nàng tự chịu đựng. Lục Duyên nhìn Tư Thính Tuyết đau đớn đến mức không giữ được tư thế ngồi, cả người nằm trong bồn tắm, trong mắt hắn hiện lên vẻ thương xót nhưng cũng không có cách gì. Đối với nỗi đau xuất phát...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.