Keng!
Thêm một lần va chạm, Lục Duyên lùi lại một bước, đã tới sát vách tường.
Mà vào lúc này, Tây Diệp chợt lao sang ngang.
Lục Duyên nghe được có tiếng xé gió chói tai vang lên, cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng rực.
Nguy rồi!
Sắc mặt hắn chợt biến đổi, vội vàng tránh sang bên.
Vèo!
Mũi tên mang theo ánh sáng màu đen xẹt qua vai của Lục Duyên, áo giáp trên vai bị xé rách một đường.
May mắn là mũi tên không bắn trúng người Lục Duyên.
Nếu không, cho dù với khả năng phòng ngự của hắn bây giờ, hắn vẫn sẽ bị thương.
Quả cầu lửa lướt qua bên cạnh Lục Duyên, rơi trúng vào vách tường sau lưng Lục Duyên.
Ầm!
Quả cầu lửa nổ tung, sóng lửa kèm theo hơi nóng mãnh liệt phun ra, ầm ầm rơi vào trên lưng Lục Duyên.
Lục Duyên không chịu được, phải bước tới hai bước.
Mà Tây Diệp tránh đi lúc trước, bây giờ lại xuất hiện.
Trong con mắt mèo của hắn ánh ra vẻ trêu tức lạnh lẽo, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, vung trường kiếm chém về phía thắt lưng của Lục Duyên.
Đồng tử của Lục Duyên co lại, cơ bắp toàn thân căng ra, chợt giẫm mạnh chân, lao người sang bên cạnh.
Trường kiếm lia qua bên thắt lưng của hắn, rạch qua da hắn, có chút máu tràn ra.
Lục Duyên thoáng thở phào nhẹ nhõm. Thật may là lúc trước hắn đã luyện tập thân pháp.
Nếu không, lần này còn chưa chắc có thể tránh được đâu.
Lục Duyên tránh được đòn tấn công của Tây Diệp, sau đó liên tục lùi lại mấy bước.
Hắn nhìn Tây Diệp cùng Molly và Nam Tề phía xa, trên mặt hiện ra vẻ lạnh lùng.
Trong tay hắn xuất hiện ra một lọ thuốc màu đen nhạt, ngẩng đầu uống cạn.
Đây là thuốc phòng ngự bình thường.
Sau khi uống thuốc xong, Lục Duyên có thể cảm nhận được rõ ràng, thuốc trong cơ thể hắn đã biến thành sóng linh lực vô hình, hình thành kết giới đặc biệt.
Hắn có thể cảm nhận được kết giới này đã khiến cho năng lực phòng ngự của hắn tăng lên rất nhiều.
Thuốc phòng ngự chất lượng bình thường có thể nâng cao khoảng hai phần năng lực phòng ngự.
Lúc này, năng lực phòng ngự của Lục Duyên mạnh tới mức nào?
Tăng lên hai phần nữa lại trở thành vô cùng biến thái.
Chẳng qua giá của nó hơi đắt, một lọ những mười nghìn đấy.
Nghĩ đến giá tiền, trong mắt hắn hiện ra chút nhức nhối.
CMN, trước đây hắn cố gắng lâu như vậy, giá nguyên liệu thu được cũng chỉ khoảng hơn mười nghìn.
Lần này thì hết sạch rồi.
Hắn nhìn mấy người Tây Diệp, ánh mắt đằng đằng sát ý.
Đều tại mấy tên khốn kiếp bọn chúng!
Nếu không có chuyện gì, sao hắn phải dùng thuốc chứ?
Thấy Lục Duyên uống thuốc tăng cường phòng ngự, ba người Tây Diệp đều thoáng biến sắc.
"Chết tiệt! Không ngờ người này đã mua thuốc!"
"Tây Diệp!"
Molly ở phía xa kêu lên một tiếng.
Tây Diệp nhìn Lục Duyên, ánh mắt lóe lên, khẽ gật đầu:
"Rút lui!"
Hắn chạy về phía Molly và Nam Tề.
Lục Duyên thấy họ chạy trốn, da mặt giật giật.
"Mẹ kiếp, ông mày đã uống thuốc, mất máu tới mười nghìn. Nếu ông mày còn để cho các ngươi chạy mất, vậy ông mày còn làm người nữa sao?"
Hắn lao thẳng về hướng ba người chạy trốn.
Lần này, hắn tuyệt đối sẽ không thể để cho chúng chạy thoát được!
Lục Duyên vừa lao ra, đã thấy ba người chạy được hơn ba mươi mét.
Không thể không nói, tốc độ của hắn thật sự không bằng ba người.
Đặc biệt là bây giờ miêu nhân kiếm sĩ và miêu nhân cung thủ đều đã uống thuốc tốc độ.
Cho dù miêu nhân nguyên tố chiến sĩ kia không uống thuốc, nhưng hắn được miêu nhân kiếm sĩ cõng, tốc độ cũng không chậm.
Lục Duyên muốn đuổi kịp họ, sợ rằng phải uống thuốc tăng cường tốc độ loại tốt.
Nhưng...thứ kia những năm mươi nghìn một lọ!
Bây giờ hắn đã lỗ mất mười nghìn, nếu giết ba người thợ săn kia mà không rơi ra đồ gì tốt, vậy chẳng phải hắn lại lỗ thêm năm mươi nghìn sao?
Hắn thật sự không thể chấp nhận được điều đó.
Quan trọng nhất, đó là con át chủ bài mà hắn giữ lại, dùng để chạy thoát thân khi gặp phải nguy hiểm, dùng ở đây khó tránh khỏi quá lãng phí đi.
Chẳng qua bây giờ không đuổi theo, hắn lại không cam lòng.
Hắn chỉ có thể cắn răng, tiếp tục đuổi theo ba tên thợ săn miêu nhân.
Đồng thời, trong lòng hắn âm thầm hạ quyết tâm
Chờ sau khi hắn đột phá đến cấp một, nhất định phải sửa gien thành loại hình tốc độ!
Hai bên một đuổi một chạy, chẳng bao lâu, Lục Duyên phát hiện ra khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng xa.
Không ngờ ba tên thợ săn miêu nhân kia đã cách hắn chừng năm mươi mét.
Trong thời gian ngắn ngủi, hắn đã bị ném lại thêm hai mươi mét.
"Mẹ nó, chẳng lẽ mình thuộc loài rùa sao?"
Lục Duyên không nhịn được, mắng mình một câu.
Ánh lửa trong lối đi Địa Cung u ám, phía xa tối đen như mực. Nếu họ chạy thêm một đoạn nữa, sợ rằng Lục Duyên còn chẳng nhìn thấy họ đâu.
May là ở đây không có lối rẽ nào khác, nếu không, sợ rằng bây giờ hắn đã bị ba thợ săn miêu nhân này bỏ rơi rồi.
Nhưng...cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì họ cũng sẽ gặp được lối rẽ.
Vậy chuyện hắn bị bỏ qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Trong lúc vẻ mặt Lục Duyên đang khó coi, lại nghe phía xa đột nhiên vọng tới một tiếng gầm khẽ.
Mắt Lục Duyên lập tức sáng lên. Đó là tiếng của Tiểu Thạch Nhân.
Hắn thấy phía xa có hai đống đá vụn, tảng đá của hai Tiểu Thạch Nhân bay về phía ba thợ săn miêu nhân.
Lục Duyên không khỏi mỉm cười.