Ở dãy ghế này không thể nhìn sang dãy ghế khác được, lúc đấu giá cũng không có ai nói lời cay nghiệt.
Dù sao đối với Lục Duyên cũng không thành vấn đề, chỉ cần đưa linh tinh cho hắn là được.
Cho đến nay, tất cả đồ vật của Lục Duyên đều đã được đem ra đấu giá xong.
Tổng cộng thu về khoảng 270000 linh tinh.
Cho dù bản thân hắn nỗ lực săn giết ở ốc đảo cổ biển, cũng phải mất hơn một tháng mới có thể có nhiều linh tinh như vậy.
Đương nhiên, đó là trước đây.
Bây giờ hắn có thể thu hoạch được nhiều hơn.
Sau khi thuỷ tiễn được bán đấu giá, lại tới buổi đấu giá của hai vũ khí gen cấp mục đầu.
Lục Duyên không có hứng thú với cái nào.
Tới khi bán đấu giá một bộ áo giáp cấp mục đầu, Cách Lâm liền nói:
“Sắp kết thúc rồi.”
Lục Duyên khẽ gật đầu.
Cũng đã đến vũ khí cấp mục đầu, hẳn là không còn gì để bán đấu giá nữa.
Trong lúc hai người nói chuyện, hình chiếu phía trên bàn đấu giá lại xuất hiện lần nữa, lần này là một viên pha lê trong suốt.
Khi hình chiếu xuất hiện, quầng sáng giới thiệu cũng đồng thời hiện ra.
“Thuỷ tinh truyền thừa: pháo đông lạnh ‘Sương lang’
Giới thiệu: Chứa các bản vẽ thuyết kế pháo đông lạnh ‘Sương lang’ và các kỹ thuật liên quan.”
Hai dòng giới thiệu ngắn ngủi khiến khu đấu giá ban đầu vốn ồn ào liền im bặt.
Trong nhất thời, dường như có ai đó nhấn nút tắt tiếng.
Sau bầu không khí trầm mặc, phía dưới liền phát lên một tiếng xôn xao, mọi người vô cùng phấn khích:
“Thuỷ tinh truyền thừa văn minh?!”
“Làm sao nhà bán đấu giá lại có thể bán được thứ đó??”
“Không biết công dụng của pháo đông lạnh sẽ như thế nào? Nhưng nếu đã đem ra bán đấu giá, chắc chắc sẽ không tệ.”
“Có trò hay để xem rồi. Những người trước đó chỉ sợ óc chó cũng đã bị đánh ra rồi.”
Trên dãy ghế, Lục Duyên cũng trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn về phía thuỷ tinh truyền thừa kia.
Trước đây hắn đã từng nghe nói, ở vùng đất khởi nguyên có thể đạt được rất nhiều khoa học kỹ thuật truyền thừa khác nhau, nhưng hắn không ngờ rằng có thể thấy nó sớm như vậy.
Cách Lâm bên cạnh trừng lớn mắt, lẩm bẩm một mình:
“Thật điên rồ! Có kẻ điên nào lại có thể đem thuỷ tinh truyền thừa ra bán đấu giá vậy?! Lần này sẽ rất náo nhiệt rồi.”
Trác Minh có chút bối rối:
“Sa Nham thành của chúng ta cũng có thể lấy được những thứ như thuỷ tinh truyền thừa này ư? Không phải nơi của chúng ta là thành phố khởi đầu sao?
Lục Duyên không quá đồng tình với lời nói của Trác Minh.
Hắn sẽ là người lấy được viên thuỷ tinh truyền thừa kia.
Lúc trước trong di tích, Lục Duyên có được thể thuật truyền thừa của tộc Thạch Mạn.
Nói một cách hợp lí, có lẽ giá trị của hắc cương kính còn hơn cả món đồ khoa học kỹ thuật này nhỉ?
Xét cho cùng, thứ đó trong tộc Thạch Mạn cũng là một thể thuật truyền thừa văn minh, chỉ có thiên tài của bộ tộc mới có thể tu luyện được.
Tuy nhiên, Lục Duyên chắc chắn sẽ không bán thứ đó.
Trong khi tất cả mọi người đều khiếp sợ, giọng nói bình đạm của cấu trang thể vẫn vang lên:
“Thuỷ tinh truyền thừa: Pháo đông lạnh ‘Sương lang’, giá khởi điểm 1000000 linh tinh, mỗi lần tăng giá không dưới 50000 linh tinh, đấu giá bắt đầu.”
“Chà...”
Rát nhiều người bị sốc.
Trác Minh cảm thán:
“Giá khởi điểm đã là một trăm vạn?! Như vậy có đắt quá không?”
Cách Lâm nhìn thoáng qua Trác Minh, mở miệng nói:
“Một trăm vạn còn đắt? Nếu tính theo tỷ lệ quy đổi giữa linh tinh và tiền thật, cũng chỉ tương đương một hai trăm triệu mà thôi. Đây chính là bản vẽ thiết kế công nghệ cao với toàn bộ kiến thức! Một hai trăm triệu mà đắt sao? Ta dám chắc, chỉ sợ số linh tinh cuối cùng lên tới ngàn vạn.”
Lục Duyên cảm thấy những gì Cách Lâm nói rất có lý.
Dù sao, giá trị kiến thức rất cao.
Kỹ thuật liên quán đến pháo đông lạnh không chỉ sử dụng trên pháo đông lạnh, mà cũng không phải hoàn toàn vô dụng với các lĩnh vực khác.
Ngàn vạn linh tinh chỉ mới lót nền mà thôi.
…
Lục Duyên trầm ngâm suy nghĩ, sau đó không nhịn được mà bật cười:
"Nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Dù sao cũng chẳng liên quan đến chúng ta. Đừng nói là hàng chục triệu linh tinh, cho dù là đấu giá thì các người có thể lấy ra được không?"
Hắn vừa mới cất bước, ngay cả các ông lớn của Đại Khởi Tinh cũng không tính là gì chứ đừng nói tới những người khác.
Cái thứ này thì cứ để các ông lớn tranh giành đi.
Hắn ngồi xem kịch hay là được rồi.
Mọi người:
“..."
Được đấy người anh em!
Trác Minh không khỏi bật cười:
"Duyên ca nói như vậy cũng phải. Chỉ có những ông lớn đó mới có thể tranh giành được."
Lúc họ trò chuyện, một thanh âm vang lên.
"Số B321, ra giá 1 triệu 200 nghìn linh tinh."
Tiếng đấu giá vang lên và có cả tiếng người hùng hậu:
"Thủy tinh truyền thừa này chính là của gia tộc Hồ Lỗ bọn ta! Ai dám tranh thì không xong với ta đâu!"
"Số B303, ra giá 1 triệu 400 nghìn linh tinh."
"Ha ha...bọn gia tộc người đầu chó xấu xa này, lấy được tinh linh của chúng ta thì đã làm sao? Thủy tinh truyền thừa này bộ tộc Sa Lát chúng ta ngắm chắc rồi!"
"Số B301, ra giá 2 triệu linh tinh.”
"Ngại quá, tập đoàn Thiên Phỉ bọn ta cũng muốn tranh!"
.....
Lục Duyên nghe âm thanh từ trong từng phòng bao truyền ra, thấy hơi cạn lời.
Hắn vốn cho rằng nơi đây có quy định không được tranh cãi ồn ào, lúc ra giá ai nấy đều rất bình lặng.