Mục lục
Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Duyên có hơi bất lực nhìn người Carman đó, đồng thời ném hai người máy lãnh chúa về phía hắn.

Người Carman đó trừng to mắt, còn chưa kịp nói gì thì đã bom linh năng nhấn chìm.

Nhìn thấy đống đồ chất như núi sau khi người Carman đó chết, Lục Duyên không khỏi than thở:

“Đúng là một tên đáng yêu, ngươi chết rồi mọi thứ của ngươi chẳng phải cũng là của ta sao?”

Suy cho cùng lần này mọi người tiến vào di tích cơ giới Amy, khi chết chắc chắn sẽ rơi đồ ra, thậm chí ngay cả tu vi đột phá trước đây cũng bị thụt lùi, còn phải thiệt mất một cái gen siêu phàm.

Khi ngươi vào đây như thế nào, thì khi chết đi cũng sẽ như thế ấy, lần này tiến vào Khởi Nguyên Chi Địa, mọi thứ đều không liên quan đến ngươi nữa.

Người Lục Ma và hai tên người Bạch Sương còn lại nhìn thấy người Carman chết rồi, trong mắt đều là vẻ lạnh lùng.

Một thiếu nữ xinh đẹp người Bạch Sương nhìn Lục Duyên, lạnh lùng nói:

“Nhân loại! Ngươi sẽ không đắc ý được lâu đâu! Thiếu gia Bạch Lân sẽ báo thù cho bọn ta!”

Một thiếu niên người Bạch Sương khác cũng cười lạnh lùng:

“Đúng vậy, thiếu gia bọn ta nhất định sẽ tới báo thù cho bọn ta!”

Vừa dứt lời, một luồng sáng màu trắng bạc vụt qua, theo sau là bốn người máy lãnh chúa đang chạy tới.

Amy đáp xuống đất với nụ cười ngạc nhiên trên môi:

“Đại Lừa Gạt Đại Lừa Gạt! Ta đã cho nổ chết tên vương giả người Bạch Sương đó rồi! Hắn có rất nhiều món đồ tốt! Nhưng mà so với những món đồ của bọn ta thì vẫn kém một chút.”

Hai người Bạch Sương:

“???”

Họ mở to mắt nhìn Amy đầy hoài nghi.

Đôi mắt của cô gái xinh đẹp người Bạch Sương lóe lên một tia điên cuồng, nàng ta hét lên:

“Không thể nào! Tài năng của thiếu gia là độc nhất vô nhị! Thiên sinh vương giả! Làm sao có thể chết trong tay một người như ngươi? Ngươi nhất định là đang lừa ta!”

Amy nghe thiếu nữ đó thét lên, nàng chớp chớp đôi mắt to màu tím, ngây ngô nhìn Lục Duyên:

“Nàng bị sao vậy?”

Lục Duyên nhìn hai người Bạch Sương có chút suy sụp, làm ra vẻ mặt vô tội:

“Sao ta biết được?”

Lục Duyên tỏ ra khó hiểu, cùng lúc đó ném bảy người máy lãnh chúa về phía hai người Bạch Sương.

Bốn người trong số họ thì quay lại với Amy, vốn dĩ Lục Duyên bro họ đi giúp trấn áp tên Bạch Lân đó.

Không ngờ Amy lại hung dữ như vậy, trực tiếp cho nổ chết hắn.

Lục Duyên như nghĩ đến điều gì đó, có chút lơ đãng hỏi:

“Đúng rồi Amy, ngươi dùng cái gì nổ chết hắn vậy?”

Amy có chút hưng phấn nói:

“Dùng bom lôi bạo loại X1 nổ cho hắn gần chết, sau đó ta lại sợ xác chết vùng dậy, nên ném cho hắn một quả thủ pháo băng sương nữa, cuối cùng khiến hắn nổ tung thành mảnh vụn!”

Lục Duyên:

“...”

Nghe Amy nói được câu đầu tiên, trong lòng Lục Duyên đã bắt đầu thấy xót.

Cái tên này hay thật, ngươi giết một chiến sĩ vương giả cấp thấp nhị giai mà lại dùng đến bom lãnh chúa đỉnh phong tam giai sao?

Nhìn dáng vẻ cao hứng hớn hở của Amy, Lục Duyên suýt nữa phun ra một ngụm máu.

Nhưng dù sao đây cũng là chiến lợi phẩm giao cho Amy, Lục Duyên chỉ có thể tiếc nuối chứ đâu làm gì được.

Tên này đúng là phí của?

Lúc này, hai tên người Bạch Sương đã chết, người Lục Ma còn lại thì dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, nhưng lại không có, nhiều người máy lãnh chúa như thế, một người một giáo cũng có thể giẫm bẹp hắn.

Thế nhưng kết cục cuối cùng của hắn không có bị giẫm bẹp, nhưng cũng không kém hơn là bao.

Một lúc sau, Dạ Dạ cũng dẫn theo bốn người máy lãnh chúa quay về.

Nàng nhàn nhạt nói:

“Barton đã chết.”

Lục Duyên gật đầu cười nói:

“Vất vả rồi.”

Nghe đến đây, Amy bỗng chốc nhảy dựng lên bất mãn nói:

“Oa! Đại Lừa Gạt! Ngươi vẫn chưa nói câu đó với ta!”

Lục Duyên:

“???”

Hắn sững sờ nhìn Amy.

Nhà ngươi vừa ném bom mà, có vất vả gì đâu chứ?

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính đáng yêu của Amy, Lục Duyên lập tức nghiêm túc, nói:

“Đại tiểu thư Amy dẫu sao cũng là người mạnh mẽ! Chút cực khổ này đối với ngươi mà nói ta cảm thấy chẳng đáng là gì cả. Ta nói câu đó với ngươi, chẳng phải là đang cho rằng đại tiểu thư Amy đây chưa đủ chín chắn sao?”

Amy nghe vậy, nàng chớp mắt, gật đầu nói:

“Ngươi nói cũng có lý, bổn tiểu thư quả thật là người lớn rồi. Ừm ừm! Coi như ngươi có lòng!”

Amy tự hào vỗ vai Lục Duyên.

Khóe miệng Lục Duyên hơi nhếch lên, vẫn là tên này dễ dụ.

Dạ Dạ đứng bên cạnh nhìn Amy, ánh mắt dần dần trở nên dịu lại, thậm chí còn lộ ra vẻ quan tâm.

Amy nhận ra ánh mắt của Dạ Dạ, nhìn Dạ Dạ có chút nghi ngờ rồi khẽ cau mày, nói:

“Dạ Dạ, sao ngươi lại nhìn ta như thế?”

Dạ Dạ im lặng một hồi, tò mò hỏi:

“Amy, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Amy mỉm cười, vẻ mặt đầy tự hào:

“Bổn tiểu thư mười sáu rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK