“Thật nhanh, không đến một phút đã đến quảng trường.”
Chúc Du nhìn thang máy trên không màu đen, nhịn không được mà cảm thán.
Những người khác nghe thấy cũng nhẹ gật đầu.
“Được rồi, chúng ta đi xuống đi.”
Lục Duyên nở nụ cười.
Mọi người cùng tiến vào thang máy trên không.
Lúc đí tới còn mang theo một nhóm người, bây giờ đi về chỉ còn lại gần hai mươi người, khiến cho chỗ này trở nên thật vắng vẻ.
Lục Duyên sử dụng máy kiểm soát, dưới sự dẫn dắt của phù không thành, thang máy trên không bắt đầu rời khỏi quảng trường, rơi xuống cao ốc ngàn mét ở phía dưới.
Ở không trung, phi hành khí lít nha lít nhít tựa như những con cá bơi lội nhảy múa, hơn trăm chiếc phi hành khí vờn quanh thanh máy trên không.
Bên trên phi hành khí còn có chiến sĩ cơ giới cầm pháo linh năng trong tay đang dò xét xung quanh, thỉnh thoảng lại nhìn tháng máy trên không một chút.
Vì họ đã thấy cảnh này một lần lúc đi lên, cho nên hiện tại đám người Lục Duyên đều đã bình tĩnh.
Mọi người chỉ yên tĩnh nhìn những phi hành khí kia đi ngang qua.
Đúng lúc này, Lục Duyên đột nhiên lóe lên linh quang, một suy nghĩ lớn mật xuất hiện.
Lại nói, hiện tại hắn đã ghi lại gen Cơ Giới Khống Chế.
Vậy hắn có thể khống chế những phi hành khí kia cùng với thủ vệ cơ giới hay không?
Tim Lục Duyên đập nhanh hơn, hơi chuyển động ý nghĩ, hắn khuếch tán tinh thần lực ra, linh lực trong cơ thể bắt đầu tiêu hao.
Chiến kỹ Cơ Giới Khống Chế được khởi động.
Bỗng nhiên, những phi hành khí vốn đang vờn quanh thang máy trên không đều dừng lại, sau đó xếp thành một đội chỉnh tề, xoay chuyển hai vòng xung quanh thang máy trên không, rồi bay về phía xa xa.
Toàn bộ phi hành khí vốn đang vây quanh thang máy trên không đều biến mất, nhìn qua cả bầu trời đều trống trải đi nhiều.
“Ơ? Chuyện gì đây? Sao không thấy mấy phi hành khí xung quanh nữa?”
Đám người Amy tất nhiên đều phát hiện cảnh tượng này.
Amy hơi nghi ngờ mà cất tiếng hỏi.
Vẻ mặt những người khác cũng tràn đầy nghi hoặc, đều nhìn về phía xa xa thông qua cửa sổ.
Những phi hành khí kia tựa như bị tấm ngăn vô hình chặn lại ở vị trí ngoài trăm thước, không tiếp tục áp sát.
Đúng lúc này, có vẻ như tấm ngăn lại đột nhiên biến mất, một đám phi hành khí lại bay xung quanh thang máy trên không lần nữa.
Bên trong thang máy trên không, khóe miệng Lục Duyên cong lên, trong mắt là sự vui mừng khôn tả.
Thật sự làm được!
Dựa vào sức chống đỡ tinh thần của những sinh mệnh cơ giới này, chỉ cần họ ở trong phạm vi trăm mét, thì Lục Duyên có thể không chế chúng!
Lục Duyên ngẩng đầu nhìn phù không thành trên không trung, đột nhiên lại có một ý nghĩ lớn mật.
…
Trong lúc Lục Duyên đang vô cùng kích động, Amy quay đầu nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.
Nàng khác với mấy người Lâm Tịch Tịch.
Hiện tại mấy người Lâm Tịch Tịch chỉ tới cấp một, thực lực không đủ mạnh.
Còn nàng đã đến cấp hai rồi, quan trọng hơn là gen ghi lại của nàng thiên về cảm giác tinh thần nên năng lực nhận biết rất cao.
Trước khi các phi hành khí rời đi, Amy cảm nhận được dường như trên người Lục Duyên có sự dao động của một loại linh lực đặc biệt nào đó.
Điều này khiến Amy nghi ngờ phải chăng động tĩnh kì lạ vừa rồi của phi hành khí có liên quan gì đến Lục Duyên hay không.
Thang máy trên không nhanh chóng đi đến sân thượng của tòa cao ốc nghìn mét.
Nhóm Lục Duyên đi ra khỏi thang máy trên không.
Hắn quay đầu về phía Amy, lên tiếng:
"Amy, ngươi lại đây một chút, ta có việc muốn nói với ngươi."
Amy và mấy người Lâm Tịch Tịch nghe hắn gọi bèn nhìn lại.
Lâm Tịch Tịch nhìn Lục Duyên với ánh mắt hơi cảnh giác:
"Lôi tiên sinh, ngài có chuyện gì không thể nói ở trong này sao? Vì sao phải nói với một mình tiểu thư?"
Lần trước tiểu thư nói Lôi tiên sinh đã làm chuyện không biết xấu hổ với mình, điều này khiến Lâm Tịch Tịch không thể không đề phòng.
Tuy rằng nhìn qua Lôi tiên sinh có vẻ là người tốt, nhưng dù sao tiểu thư cũng đáng yêu như thiên thần, chắc người tốt cũng không thể nào thoát khỏi sự thu hút của tiểu thư đúng không?
Ta phải bảo vệ sự trong trắng của tiểu thư!
Nhất quyết không để Lôi tiên sinh bắt nạt tiểu thư!
Bị đôi mắt nhỏ của Lâm Tịch Tịch nhìn chăm chú, mặt Lục Duyên đen như than.
Chắc người này lại nghĩ gì bậy bạ rồi đây.
Hắn nhếch mép:
"Ta tìm Amy là có việc quan trọng, không phải ngươi đang suy nghĩ lung tung gì đó chứ?"
Lâm Tịch Tịch bị Lục Duyên nói thì có chút xấu hổ, nhưng nàng vẫn ngoan cố đáp trả:
"Lôi tiên sinh đang nói gì thế? Ta không hề suy nghĩ chuyện kỳ quái gì nhé!"
Lục Duyên: "..."
Bấy giờ Amy mới mở miệng:
"Tịch Tịch, ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều. Lôi Phong, ngươi muốn nói chuyện gì với ta thế? Chúng ta xuống dưới nói đi."
Lục Duyên gật đầu. Hai người rời khỏi sân thượng rồi đi xuống phía dưới.
Mấy người Lâm Tịch Tịch đứng tại chỗ, thấy hai người biến mất ở phía sau cửa thì bắt đầu líu ríu lên.
Chúc Du nhìn cánh cửa, vẻ hóng hớt muốn tám chuyện hiện rõ trên khuôn mặt. Hắn tò mò hỏi:
"Các ngươi đoán thử xem Lôi tiên sinh nói chuyện gì với tiểu thư?"
"Tỏ tình?"
"Sinh khỉ con với tiểu thư?"