Mục lục
Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù lúc trước cũng chỉ là nói đùa thôi, thế nhưng bây giờ nàng vẫn muốn trông thấy dáng vẻ hối hận của Lục Duyên.

Khoé miệng của Lục Duyên hơi co lại.

Nói thật, hắn hối hận sắp chết!!

Thế nhưng với tình cảnh khi trước, làm sao Lục Duyên có thể ngờ được Lý Thanh Hoà đang sắm vai một cô gái yếu đuối cơ chứ?

Hắn cũng chẳng phải loại người nhân cháy nhà mà đi hôi của.

Nếu lúc đó mà biết tình cảnh của Lý Thanh Hoà, hắn cũng thoải mái mà đồng ý rồi.

Còn bây giờ, người đàn ông đích thực sẽ không hối hận.

Hối hận cũng sẽ không thừa nhận!

Hắn trịnh trọng nói:

“Thanh Hoà tỷ xem ta là hạng người thế nào! Ta là hạng người như vậy sao? Ta cũng giống với nguyên thân, hy vọng Thanh Hoà tỷ có thể sống vui vẻ, đó mới là điều quan trọng nhất.”

Ánh mắt Lý Thanh Hoà hiện lên chút ý cười, nàng nheo mắt lại:

“Vậy bây giờ tỷ tỷ giúp ngươi, ngươi có nguyện ý không?”

“Nguyện ý!”

Lục Duyên trả lời với tốc độ cực nhanh khiến Lý Thanh Hoà choáng váng, qua một lúc mới phản ứng lại.

Lý Thanh Hoà đầu đầy hắc tuyến.

Cái thằng đốn mạt này lại dám đồng ý thật?!

Chắc là ngươi chưa nếm trải hiểm độc của xã hội phỏng?!

Hai tay nàng chụp vào má Lục Duyên, dùng sức kéo sang hai bên, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Ngươi có cái gì cơ? Tỷ tỷ ta đây chưa nghe rõ!”

Lục Duyên:

“???”

Rõ ràng là nàng tự hỏi, ta vâng theo chính nội tâm mình để trả lời thì có gì sai sao?

Vì sao Thanh Hoà tỷ lại tức giận với ta?!

Lục Duyên cảm nhận được cơn đau nhức từ hai má, muốn kéo hai tay của Lý Thanh Hoà ra, nhưng phát hiện sức mạnh của bản thân không bằng người phụ nữ này, chỉ đành nói.

“Ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nguyện ý!”

Lý Thanh Hoà nghe thấy lời của Lục Duyên, mắt nheo lại, cười lạnh nói:

“Hở….không nguyện ý? Chẳng lẽ tỷ tỷ vẫn chưa đủ đẹp hả?!”

Lục Duyên:

“?”

Đồng ý, không đồng ý đều không được.

Vậy hắn nên nói cái gì?!

Hắn phát ngốc rồi.

Đây là phụ nữ à?

Đáng sợ thế.

Lý Thanh Hòa nhìn dáng vẻ cứng đờ của Lục Duyên, tâm trạng liền vui vẻ hẳn lên.

Không biết tại sao luôn cảm thấy Lục Duyên đệ đệ rất thú vị.

Lý Thanh Hòa buông khuôn mặt của Lục Duyên ra, cười híp mắt lên tiếng nói.

“Lần này tỷ tỷ ta tha thứ cho ngươi, hy vọng lần sau ngươi đừng phạm sai lầm nữa.”

Lục Duyên xoa mặt của mình, trong đầu đầy câu hỏi ta đã làm sai việc gì?

Hắn nghĩ hồi lâu, cảm thấy việc mình làm sai có lẽ là không nên trả lời câu hỏi này.

Trả lời thế nào cũng dường như đắc tội với người ta!

Lục Duyên cảm thấy lần sau mình phải rút kinh nghiệm.

“Đúng rồi, lão Tiết!”

Lúc này, Lục Duyên nhớ đến Tiết Vượng.

Hình như hắn chưa chết!

Lục Duyên quay đầu, nhìn sang Tiết Vương nằm ở một bên.

Chạy đến bên cạnh Tiết Vượng, Lục Duyên kiểm tra một chút, phát hiện Tiết Vượng thực sự còn sống.

Hắn vội vàng lấy ra một chai thuốc chữa trị hiệu quả mạnh cho Tiết Vượng uống.

Thấy hơi thở sắc mặt của Tiết Vượng không có chuyển biến tốt, Lục Duyên cau mày.

Thuốc hiệu quả mạnh bậc một có hiệu quả không tệ đối với chiến sĩ bậc một.

Nhưng Tiết Vượng là chiến sư, hơn nữa bị thương nặng như vậy, hiệu quả thuốc bậc một không lớn lắm.

Nhìn dáng vẻ của Lục Duyên, Lý Thanh Hòa nhướn mày:

“Đây là bạn của người?”

Lục Duyên gật đầu:

“Ừm”.

Hắn nói chuyện của Tiết Vương và Tiết Nhân cho Lý Thanh Hòa một lượt, Lý Thanh Hòa yên lặng lắng nghe, sau đó nhìn thi thể của Tiết Nhân với ánh mắt phức tạp.

“Kể cả kẻ ác như vậy, không ngờ cũng có mặt tốt đẹp. Có thể hồi phục ý chí của mình trong trạng thái đồng hóa, có thể thấy Tiết Nhân có tình cảm thực sự với con trai của mình.”

Lục Duyên cũng không nhịn được gật đầu:

“Đúng thế.”

Lý Thanh Hòa lấy ra một bùa chú, tiện tay bóp nát.

Hào quang màu trắng bao trùm Tiết Vượng.

Lập tức thương tích vốn ghớm ghiếc đáng sợ trên người hắn hồi phục rõ ràng mắt thường có thể nhìn thấy.

Cánh tay vốn đã bị đứt lìa cũng hồi phục theo đó.

Chỉ trong thời gian mấy cái hít thở ngắn ngủi, thương tích của Tiết Vượng đã hồi phục hoàn toàn, sắc mặt tái nhợt cũng trở nên hồng hào.

“Ừm…”

Tiết Vượng hừ một tiếng, cau mày, mở mắt.

Hắn mờ hồ nhìn xung quanh:

“Ta chưa chết?”

Lục Duyên cười:

“Ngươi muốn chết như vậy?”

Vẻ mơ màng trong mắt Tiết Vượng tiêu tan, nhìn Lục Duyên nở nụ cười:

“Lão Lục! Người đã cứu ta? Đúng rồi, hắn đâu?”

Tiết Vượng đứng lên.

Sau khi nhìn thấy thi thể đằng xa, hắn cứng đờ mặt, sau đó sắc mặt tối sầm.

Lục Duyên nhìn dáng vẻ của Tiết Vượng, vỗ vai của hắn.

Lúc này, hắn cũng không biết an ủi Tiết Vượng thế nào mới tốt.

Tiết Vượng nhếch khóe miệng với Lục Duyên, nở nụ cười khó coi:

“Lão Lục, ngươi về trước đi, ta muốn yên tĩnh một mình.”

Lục Duyên nhìn sang Lý Thanh Hòa, dù sao Tiết Nhân này cũng là ký chủ của Phệ Hồn Châu, cũng không biết liệu có nguy hiểm không.

Lý Thanh Hòa cười:

“Không sao, để một mình hắn ở đây đi.”

Sau đó giọng nói của Lý Thanh Hòa vang lên trong đầu của Lục Duyên:

“Ta sẽ cho người canh, sẽ không có nguy hiểm đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK