“Ai nói họ không báo? Những người trong cục của Bang Hắc Thử của chúng ta nói rằng, năm trước đã báo lên, nhưng vẫn không có động tĩnh gì cả. Cho nên mới nói những ông lớn trên đó sẽ không quan tâm đến những người chúng ta ở đây đâu.”
Pater nhếch miệng cười:
“Nhưng mà, cái thứ quỷ quái kia hình như chỉ nhắm vào người thường, còn những gen chiến sĩ như chúng ta thì lại không nghe thấy gì, có lẽ nó không làm hại được chúng ta nhỉ? Cho nên huynh đệ cũng đừng quá lo lắng.”
“...”
Lục Duyên mỉm cười:
“Mấy hôm trước thứ quỷ quái kia có tìm đến ta, nếu không phải thực lực của ta cũng không tệ lắm, chỉ sợ cũng chết chắc rồi.”
Pater:
“???”
Hắn ta hơi mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Lục Duyên.
Hai bên nhìn nhau, im lặng.
Pater nuốt một ngụm nước bọt, cười gượng:
“Như vậy thì không tuyệt cho lắm.”
Ban đầu chỉ nhắm vào người thường, nhưng đến giờ thì đã bắt đầu xuống tay với gien chiến sĩ, ai cũng biết, thứ này chỉ sợ đã biến đổi không ít.
“Có thông tin nào khác nữa không?”
Lục Duyên hỏi tiếp.
Pater lắc đầu:
“Không còn nữa, Bang Hắc Thử chúng ta cũng rất tò mò đối với thứ quỷ ma này, cho nên đang rất tích cực điều tra, trong khoảng thời gian này có lẽ sẽ điều tra ra thôi.”
Lục Duyên gật đầu, cười nói:
“Tiếp theo có thể đưa ngươi lên đường rồi.”
Pater giật mình, lùi về sau hai bước:
“Từ từ! Chờ đã! Sau không giống với lời lúc nãy đã nói rồi! Không phải ta nói xong thì ngươi sẽ buông tha cho ta sao?”
Lục Duyên nghiêng đầu:
“Ta nói như vậy lúc nào? Ta chỉ nói là nếu ngươi không nói, ta sẽ giết ngươi thôi. Bây giờ ngươi đã sống được lâu hơn một chút rồi. Ngươi phải biết ơn mới đúng.”
Lục Duyên bước về phía Pater.
Pater mở to hai mắt, mồ hôi lạnh từ trên trán ứa ra, liên tục lùi về phía sau:
“Từ từ! Chờ đã! Anh bạn à! Có chuyện gì cứ từ từ nói! Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện mà.”
Hắn ta đột nhiên mở to hai mắt, nghĩ tới điều gì đó:
“Đúng rồi! Chờ một chút! Ta vẫn còn tác dụng với ngươi đấy!”
Lục Duyên nhướng mày:
“Có ích gì?”
“Ngươi nhìn xem, không phải ngươi đã bị bóng đen kia theo dõi sao? Theo ta được biết, nếu bị bóng đen kia theo dõi sẽ không có ai sống sót cả, ngươi chắc chắn không muốn mình cũng bị giết phải không?!”
Trong lòng Lục Duyên liền trầm xuống.
Nói thật, trong lòng hắn bây giờ vẫn có chút phân vân.
Dù sao, thứ đồ kia thật sự rất quỷ dị.
Hắn cũng không biết, trong tương lai thứ kia có tiếp tục tấn công mình hay không.
Đó cũng là lí do tại sao Lục Duyên rất quan tâm đến tình hình của bóng đen này.
Nếu không, thứ đồ kia có liên quan gì đến hắn chứ?
Thấy Lục Duyên dừng lại, Pater vui mừng khôn xiết, nhanh chóng nói tiếp:
“Bang Hắc Thử chúng ta là kênh tình báo và thế lực mà ngươi không có. Chỉ cần ngươi thả ta ra, Bang Hắc Thử chúng ta có thông tin gì, ta tuyệt đối sẽ thông báo đầu tiên cho ngươi! Ngươi xem có phải đây là một vụ mua bán có lời không?!”
Lục Duyên nhìn Pater, im lặng.
Thành thật mà nói, hắn cũng có chút cảm động.
Dù gì hắn cũng chỉ là một học sinh nghèo mà thôi, thế lực không thể nào so với các băng nhóm bản địa.
Có Bang Hắc Thử giúp điều tra thông tin, quả thật rất có lợi cho hắn.
Thấy Lục Duyên có chút mềm lòng, Pater liền nói tiếp.
“Huynh đệ à, ngươi nghĩ xem, Bang Hắc Thử của chúng ta có thể lực không nhỏ trong khu dân nghèo. Nếu sau này ngươi muốn gia nhập băng đảng...”
“Cút!”
Lục Duyên trừng mắt nhìn Pater.
Hắn sẽ không tham gia tổ chức kỳ quái này đâu.
Hắn mở miệng nói:
“Lần này ta có thể cho ngươi đi, nhưng nếu có thông tin về bóng đen kia, ngươi phải báo cho ta càng sớm càng tốt, nếu không, tự biết hậu quả.”
Pater thấy Lục Duyên đã đồng ý, liền vội vàng gật đầu.
“Ta hiểu rồi! Nhất định sẽ thông báo cho ngươi trước tiên!”
Lục Duyên lấy điện thoại ra, nhìn Pater cười cười:
“Cho ta thông tin liên lạc.”
Pater cười lại lấy điện thoại di động ra, hai người quét mã thêm bạn bè.
Lúc này Lục Duyên mới phát hiện, trong điện thoại hắn có một yêu cầu kết bạn.
Hắn nhìn lướt qua ghi chú.
Trác Minh.
Là bạn học cùng lớp đã gặp trong cung điện dưới lòng đất bằng đá sa thạch trước đây.
Lục Duyên liền tiện tay đồng ý.
Sau khi thêm bạn bè với Pater, Lục Duyên cất điện thoại đi.
Pater thở phào nhẹ nhõm, không ngừng cười thân thiện với Lục Duyên.
Lục Duyên cười nói:
“Hai người trên kia, ngươi sẽ xử lý nhé?”
Pater vội gật đầu:
“Yên tâm giao cho ta! Ta sẽ xử lý.”
“Được, lên đó với ta.”
Lục Duyên đưa Pater trở lại toà nhà dân cư.
Cả tòa nhà đầy tĩnh lặng, không có chút tiếng động.
Tiếng súng vang lên liên tục lúc trước, nếu nói không nghe thấy chắc chắn là nói dối.
Chỉ là gặp được tình huống này trong khu dân nghèo, cách an toàn nhất chính là không phát ra tiếng động, không thò đầu ra ngoài.
Xen vào việc của người khác, là chết.
Đó là quy luật sinh tồn trong khu dân nghèo.
Lục Duyên mở cửa căn nhà cho thuê ra, nhìn thấy Lý Thanh Hoà bước ra khỏi phòng.
Cô mặc một chiếc váy ngủ màu trắng trơn, cảnh giác nhìn hai tên côn đồ nằm trên mặt đất, trên tay còn cầm điện thoại di dộng, vẻ mặt có chút kinh hãi.
Lục Duyên sững sờ:
“Thanh Hòa tỷ, sao ngươi lại ra đây?”