Lưu Dư và Norah nhìn Lục Duyên rời đi, nhưng hoàn toàn không có ý định đuổi theo.
Nhìn thấy Lục Duyên nhảy khỏi mái nhà, hai người quay ra nhìn nhau, trong mắt cả hai đều mang theo vẻ kinh ngạc.
“Làm sao đây?”
Sắc mặt Norah rất khó coi.
Khóe miệng Lưu Dư giật giật, nhìn xuống cánh tay không thể nhấc lên được:
“Tay ta bị gãy rồi. Chính là do đòn vừa rồi.”
“Cái gì?”
Sắc mặt Norah lập tức thay đổi, liếc nhìn cánh tay của Lưu Dư:
“Chỉ một đòn đã bẻ gãy hai cánh tay ngươi?”
Nhưng nghĩ tới sức mạnh đáng sợ lúc nãy, Norah cũng bình tĩnh lại.
Ngay cả hắn ta, người chỉ muốn đỡ Lưu Dư cũng cảm giác được năng lượng đó mạnh mẽ như vậy thì có thể tưởng tượng được sức mạnh mà Lưu Dư đối đầu trực diện mạnh đến mức nào.
Không chết đã là may lắm rồi.
Lưu Dư nói trong sự hoài nghi:
“Khi đối mặt với con người đó, ta có cảm giác như đang đối mặt với điện hạ vậy.”
Đồng tử của Norah co lại, chìm vào trầm tự.
Hắn ta quay đầu nhìn về phía Ngưỡng Thiên:
“Không biết điện hạ có ra tay không?”
Sau khi Lâm Tịch Tịch bắn quang tiễn ra, trên mặt nàng hiện rõ sự lo lắng.
Khuôn mặt của cô gái tóc đen cũng không ngừng thay đổi:
“Bây giờ chúng ta đã để lộ vị trí của mình rồi, e rằng quân truy đuổi sẽ đến đây ngay thôi. Hết đường thoát rồi.”
Sắc mặt Alice tái nhợt nói:
“Chúng ta không có đường thoát nào nữa rồi, hiện tại chỉ có thể hy vọng Lôi Phong thực sự mạnh như những gì hắn đã nói với tiểu thư.”
Lâm Tịch Tịch nghiến răng, gật đầu:
“Ừm, hiện tại chúng ta chỉ có thể đợi Lôi Phong tới thôi.”
Trong lúc ba người đang nói chuyện, một tàn ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt họ.
Lục Duyên nhìn ba cô gái thân thể bê bết máu, hơi thở yếu ớt, có chút khó hiểu:
“Chờ ta gì cơ?”
…
Ba người Lâm Tịch Tịch sững sờ, sau đó vẻ mặt họ vừa kinh ngạc lẫn vui mừng.
Mắt thiếu nữ tóc đen tỏa sáng:
"Ngươi nhanh như vậy đã tới sao?! Chẳng lẽ không ai ngăn cản ngươi sao??"
Lục Duyên nghĩ tới hai nhóm người trước đó gặp phải, cười nói:
"Có thì có, nhưng mà quá yếu, không ngăn được ta."
Hắn nhìn thoáng qua vết thương trên người ba người, lông mày hơi nhíu lại:
"Bị thương hơi nặng đấy. Thuốc trị liệu đâu?"
"Dùng hết rồi...Đụng phải mấy tên rất mạnh, tên dẫn đầu càng mạnh hơn. Chúng ta có thể chạy trốn tới hiện tại cũng là do may mắn đấy."
Sắc mặt Lâm Tịch Tịch rất khó coi.
Lục Duyên lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
Hắn lấy ra một chút thuốc trị liệu nồng độ mạnh và mấy bình thuốc tăng cường linh lực đưa cho các nàng.
"Uống đi, ta mang các ngươi rời đi. Phải tăng tốc mới được. Đối thủ hình như có một tên là Ngưỡng Thiên điện hạ rất mạnh, ta không chắc có thể bảo vệ được các ngươi."
Nghe thấy Lục Duyên nói vậy, ba người Lâm Tịch Tịch đều trợn to hai mắt.
Thiếu nữ tóc đen cả kinh:
"Chẳng lẽ ngươi đụng phải tên Ngưỡng Thiên điện hạ đó?! Tên kia là một quái vật, thực lực rất khủng bố, sức chiến đấu nhất định là cấp mục đầu, thậm chí là cấp lãnh chúa!"
Lục Duyên lắc đầu:
"Không gặp phải tên Ngưỡng Thiên đó, nhưng gặp phải hai tên trong số Tứ Cơ Thạch."
"Ngươi gặp phải Tứ Cơ Thạch sao? Bọn hắn không ngăn được ngươi sao?"
Ba người Lâm Tịch Tịch đều kinh ngạc.
Lục Duyên cười một tiếng:
"Ta đã nói là ta rất mạnh mà."
Ba người còn hơi kinh ngạc, nhưng họ cũng biết tình huống bây giờ khẩn cấp, nên đều nhanh chóng uống thuốc.
"Đi thôi."
Lục Duyên nhìn thoáng qua thủy tinh truyền tin, di chuyển về phía Amy.
Lúc Amy đang báo cho Lục Duyên tới cứu người, chính nàng cũng di chuyển về đằng này.
Tâm tình của hắn có chút nặng nề.
Mặc dù không gặp phải tên Ngưỡng Thiên kia, nhưng nếu quả thật giống như thiếu nữ tóc đen Chúc Du nói, tên đó là cấp mục đầu thậm chí là cấp lãnh chúa thì rất phiền toái.
Nếu như là cấp mục đầu còn đỡ, sức chiến đấu của chính Lục Duyên cũng là cấp mục đầu, thậm chí nếu bộc phát toàn lực thì còn mạnh hơn một chút so với cấp mục đầu.
Nếu như là cấp lãnh chúa, Lục Duyên dựa vào các loại át chủ bài thì cũng chỉ có thể tự vệ, muốn bảo vệ ba người Lâm Tịch Tịch là điều không thể nào.
Hiện tại Lục Duyên chỉ hi vọng Amy có thể tới nhanh lên. Nếu hắn liên thủ với Amy thì cho dù là cấp lãnh chúa cũng có thể đánh thắng được.
Ba người Lâm Tịch Tịch cảm giác được sắc mặt Lục Duyên hơi nặng nề thì đều khẽ gật đầu, đi theo Lục Duyên tiến về phía trước
...
Bên ngoài hẻm nhỏ phức tạp, Ngưỡng Thiên nhìn phía xa, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
Dương Nam và người Carman là Thủy Liên, nữ giới duy nhất trong Tứ Cơ Thạch đều trầm mặc.
Sau khi im lặng một lúc, Dương Nam tiến lên một bước, mở miệng nói:
"Điện hạ, để ta và Thủy Liên cùng đi."
Ngưỡng Thiên lắc đầu:
"Các ngươi không phải đối thủ của tên loài người kia."
"Chẳng lẽ phải để hắn đi sao?"
Khuôn mặt Thủy Liên hơi không cam lòng.
Ngưỡng Thiên suy tư một lúc, mở miệng nói:
"Cho dù là ta thì muốn đánh bại tên loài người đó trong thời gian ngắn cũng là điều không thể nào. Thời gian trong thế giới di tích có hạn, mục tiêu chủ yếu của chúng ta bây giờ là tấn công càng nhiều Phù Không thành hơn nữa, tạm thời không cần thiết lãng phí thời gian với tên loài người này. Với thực lực của hắn thì sớm muộn cũng sẽ đi vào khu trung tâm, vậy thì chúng ta sẽ trừng trị hắn ở nơi đó. Vừa vặn, khoảng thời gian này để hắn giúp ta thu thập một chút bảo vật, bây giờ thì cứ để hắn đi."