Mục lục
Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hình như Tư Thính Tuyết bên cạnh cảm nhận được điều gì, hơi nghi ngờ nhìn Lục Duyên một cái, sau khi không phát hiện được gì, lại thu lại ánh mắt.

Sau khi giết hai con hung thú cấp Vương, Diệp Chính Hào hạ cánh xuống mặt đất, bắt đầu tiêu diệt hung thú trong thành.

Còn người khổng lồ Băng Sương về bên cạnh Tư Thính Tuyết.

“Chủ nhân của ta, ngươi còn gì giao phó không?”

Tư Thính Tuyết nhìn người khổng lồ băng sương một cái, còn khoảng năm phút nữa là đến thời gian người khổng lồ băng sương tiêu tan, nàng suy nghĩ, lên tiếng nói:

“Dốc toàn lực giết hung thú bên ngoài.”

“Tuân lệnh, chủ nhân của ta.”

Người khổng lồ băng sương nổi giận gầm một tiếng, hóa thành luồng sáng, xông vào đám hung thú.

Những chỗ người khổng lồ băng sương đi qua, tất cả hung thú hóa thành tượng băng, sau đó vỡ nứt.

Là chiến sĩ gen cấp Vương giả, đương nhiên thực lực vô cùng lớn mạnh.

Nếu có linh lực vô hạn, chiến sĩ cấp Vương giả đối mặt với hung thú cấp Vương giả trở xuống, có thể một mình giết sạch toàn bộ.

Đáng tiếc, hung thú vô biên vô tận, cho dù hung thú cấp Vương giả cũng sẽ bị tiêu hao hết linh lực.

Lại thêm trong thú triều cũng có thể có hung thú cấp Vương giả, nếu gặp phải hung thú cấp Vương giả trong lúc linh lực tiêu hao hết, thì xong đời rồi.

Cho nên thông thường chiến vương như Diệp Chính Hào và La Hưu đều giữ gìn linh lực, đợi hung thú cấp Vương giả trong thú triều ra mới ra tay.

Nhưng người khổng lồ băng sương không kiêng sợ như vậy, còn năm phút nữa là tiêu tan, hắn có thể không hề giữ gìn phát hết linh lực còn lại của mình.

Các hung thú bị giết, nơi sâu bên ngoài tường thành phía Nam, xuất hiện một khu vực chân không rộng trăm mét.

Đợi qua năm phút, người khổng lồ băng sương hóa thành băng sương tiêu tan, chỉ để lại một đống băng vụn.

Toàn bộ là hung thú ban đầu, sau khi bị đóng băng, bị đánh thành mảnh vụn.

Lục Duyên nhìn mà có chút ngưỡng mộ.

Trong năm phút ngắn ngủi, người khổng lồ băng sương đã giết khoảng mấy ngàn con hung thú.

Hiệu suất này cao hơn rất nhiều so với lãnh chúa cơ giới của Lục Duyên.

Nhưng số lượng lãnh chúa cơ giới nhiều, thực ra cộng lại cũng không quá nhiều, hơn nữa lãnh chúa cơ giới giữ được lâu dài hơn.

Đàn ông mà, đường nhiên càng lâu dài càng tốt.

Lục Duyên nghĩ như vậy, cũng không ngưỡng mộ nữa.

Sau khi hai con hung thú cấp Vương giả bị giết, Diệp Chính Hào được giải phóng, lại đi giết hung thú bậc bốn, đã giải phóng hai phó quân đoàn trưởng.

Sau đó, lại thêm một lô lớn lãnh chúa cơ giới của Lục Duyên, số lượng hung thú bị giết càng lúc càng nhiều.

Lại chiến đấu gần một tiếng, thú triều xếp hàng đến năm kilomet mà trước đó Lục Duyên gặp phải đã hoàn toàn bị tiêu diệt sạch sẽ.

Sau khi tất cả hung thú chết hết, cả doanh địa rơi vào trong tĩnh lặng, hoàn toàn khác với niềm vui sướng khi doanh địa số 257 tiêu diệt thú triều.

Bởi vì có quá nhiều người chết.

Sau khi Lục Duyên tiến vào, phóng mắt nhìn qua, cả doanh dịa khắp nơi đều là xác chết.

Cuộc chiến đấu hung thú xông vào trong doanh địa phòng ngự quá bi thảm, e rẳng lính canh phòng của cả doanh địa đã chết mấy ngàn người.

Tình hình như vậy, cho dù thú triều kết thúc, cũng không ai có thể vui vẻ.

Ánh mắt Lục Duyên lướt nhìn, nhìn thấy từng lính canh phòng lặng lẽ thu cất thi thể của chiến hữu đã chết, trong lòng vô cùng buồn.

Ngay cả niềm vui tiến hóa lập phương biến chất mang lại trước đó cũng không còn.

Tư Thính Tuyết bên cạnh lặng lẽ nhìn lính canh phòng thu cất xác chết cho chiến hữu, nàng nhắm mắt, sau đó quay đầu nhìn ra bên ngoài tường thành, tuy rằng mặt không cảm xúc, nhưng nắm đấm nắm chặt cho thấy cảm xúc của nàng cũng không bình tĩnh.

Lục Duyên nhìn Tư Thính Tuyết một cái, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Không ngờ tảng băng này rất có nhân tính.

Lục Duyên suy nghĩ, an ủi nói:

“Ngươi đã cố gắng hết sức rồi.”

Lúc này sắc mặt Tư Thính Tuyết tái nhợt, hơi thở yếu ớt, hiển nhiên là biểu hiện của linh lực tiêu hao quá nhiều, hơn nữa e rằng tinh thần cũng rất mệt mỏi.

E rằng là đã chiến đấu rất lâu.

Tư Thính Tuyết hơi lắc đầu, nhìn dãy núi vô tận xa xa, thản nhiên lên tiếng nói:

“Nhưng cố gắng hết sức, vẫn không cứu được những người này. Nếu không phải là ngươi chi viện, sẽ có càng nhiều chết.”

Nàng im lặng, lên tiếng nói:

“Là ta quá yếu.”

Lục Duyên há miệng, sau đó lên tiếng nói:

“Vậy thì cố gắng trở nên cường mạnh đi. Đợi đến cấp Chiến đế, ta dự định san bằng dãy núi vô tận này. Đến lúc đó có thể dẫn dắt ngươi.”

Tư Thính Tuyết quay đầu nhìn Lục Duyên, thản nhiên lên tiếng nói:

“Ta dẫn dắt ngươi thì còn được.”

Lục Duyên:

“…”

Tính hiếu thắng của tảng băng này khá mạnh đấy.

Hắn cười bất lực:

“Vậy xem đến lúc đó ai đến cấp chiến đế trước.”

Tư Thính Tuyết:

“Chắc chắn là ta trước.”

Lục Duyên:

“Được, vậy đến lúc đó ta sẽ cầu xin dẫn dắt!”

Lúc này Tư Thính Tuyết hài lòng gật đầu:

“Ừm, ta sẽ dẫn dắt ngươi.”

Lục Duyên tỏ vẻ mặt bất lực.

Đúng lúc này, hồng quang lóe qua, Tracy, Diệp Chính Hào và hai phó quân đoàn trưởng xuất hiện bên cạnh Lục Duyên và Tư Thính Tuyết.

“Lục Duyên, kết thúc rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK