Khóe miệng cô gái tóc đen co giật:
“Xem ra phải liều mạng thật rồi.”
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.
“Lâm Tịch Tịch! Các ngươi đang ở đâu?”
Nghe thấy giọng nói này, ba người nhóm Lâm Tịch Tịch đều sững sờ.
Sắc mặt cô gái tóc đen trở nên kỳ quái, khóe miệng co giật kịch liệt.
“Giọng nói này? Là Lôi Phong sao?”
Lâm Tịch Tịch cũng có phần ngơ ngác:
“Hình, hình như là vậy?”
Toàn bộ khu vực, không chỉ ba người nhóm Lâm Tịch Tịch, mà những chiến binh gen đang bị truy lùng khác, nhóm người Carman, thậm chí là mấy cường giả Carman ở khu vực bên ngoài đều nghe thấy giọng nói này.
Mọi người đều sững sờ.
Bên ngoài con hẻm, sắc mặt năm chiến binh Carman lập tức trở nên khó coi khi nghe thấy âm thanh này.
Khuôn mặt trắng xám với những vết nhăn của Carman cao lớn đứng đầu hiện lên sát khí lạnh lẽo:
“Kẻ nào mà lại dám làm càn ở trước mặt bản điện hạ như vậy?”
Hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Trên tòa nhà cao tầng bằng thép này, một bóng người màu đen đang nhanh chóng tới gần, không ngừng nhảy nhót trên sân thượng của tòa nhà.
Thực ra, Lục Duyên cũng rất bất lực.
Hắn có định vị của Lâm Tịch Tịch, nhưng đó chỉ là một vị trí ước lượng mà Amy giao cho hắn thôi.
Còn cụ thể hiện giờ họ đang ở đâu thì hắn cũng không biết.
Ai ngờ rằng khu vực này lại phức tạp đến vậy, những tòa nhà cao tầng bằng thép mọc san sát nhau, những con hẻm chi chít đan xen, bảo hắn tìm thì đến lúc nào mới xong?
Trong lúc tuyệt vọng, Lục Duyên chỉ có thể gọi người ở trên không như vậy thôi.
Sau khi hét lên một tiếng, Lục Duyên đợi một lúc nhưng không có người trả lời.
Hắn khẽ cau mày.
Chẳng lẽ đã chạy tới nơi khác rồi sao?
Hay là bị giết rồi?
Trên sân thượng, hắn cũng thấy có khá nhiều người Carman ở các con hẻm bên dưới, hình như đang săn lùng những chiến binh gen khác đang ở bên trong.
Hắn ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy mình nên gọi thêm một lần nữa, nói không chừng người ta có nghe thấy?
Lục Duyên hít sâu một rồi hơi hét lên:
“Lâm Tịch Tịch! Nếu có thì đáp lại một tiếng! Ta đến cứu ngươi đây!”
“Kẻ nào vậy? Sao lại dám vô lễ trước mặt Ngưỡng Thiên điện hạ như vậy?”
Lục Duyên còn chưa dứt lời thì một tiếng gầm đã vang lên.
Trên mép tòa nhà nơi hắn đang đứng đột nhiên có hai bóng người lao ra.
Hai tên Carman đáp xuống đất, một người cầm một thanh đao chiến khổng lồ, người còn lại cầm một cây cung dài.
Họ nhìn Lục Duyên bằng khuôn mặt lạnh lùng, hơi thở gấp gáp.
Lục Duyên hơi ngẩn ra.
“Ngưỡng Thiên điện hạ? Đó là ai? Liên quan gì đến ta?”
Nghe Lục Duyên nói vậy, hai người Carman càng thêm tức giận.
“To gan!”
“Tìm chết!”
Cả hai không nói thêm nữa, Carman cầm đao chiến phát động linh lực toàn thân, lao về phía Lục Duyên, Carman cầm cung cũng kéo cây cung ra, trên cây cung xuất hiện hai mũi tên nhắm về phía Lục Duyên.
Cảm nhận được khí tức của hai người này, Lục Duyên khẽ nhướng mày.
Ngang ngửa sức mạnh của một mục đầu cấp thấp bậc một.
Hắn biến mất tại chỗ rồi đá thẳng vào ngực Carman cầm đao.
Ngực Carman cầm đao bị lõm xuống, cơ thể của hắn ta bay ngược ra sau, lao về phía người Carman cầm cung.
Carman cầm cung trợn trừng mắt:
“?”
Hắn ta vội vã thu cung lại, muốn đỡ lấy Carman cầm đao.
Tuy nhiên, khi tay vừa chạm vào Carman cầm đao, sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi.
Cánh tay nứt gãy kêu răng rắc, hắn ta phun ra một ngụm máu tươi.
Giây tiếp theo, cơ thể hắn ta bị đánh bay cùng với Carman cầm đao.
Cả hai trực tiếp bay ra khỏi sân thượng rồi rơi xuống dưới.
Lục Duyên không quan tâm đến hai người Carman này, hắn nhìn ra xung quanh.
Tại sao Lâm Tịch Tịch vẫn không trả lời?
Chết thật rồi sao?
Đúng lúc này, một mũi tên sáng trắng bắn lên trời, nổ tung trên không trung.
Lục Duyên nhìn thấy quang tiễn màu trắng, hai mắt hơi sáng lên, vội lao về hướng mũi tên ánh sáng ấy.
Năm cường giả Carman ở đằng xa đã nhìn thấy cảnh tượng trên sân thượng.
Chỉ có vẻ mặt của Ngưỡng Thiên là bình tĩnh, trong khi những người khác đều cau mày, vẻ mặt nghiêm nghị.
Một tên Carman đeo rìu chiến sau lưng nói:
“Hai anh em Bối Lạc và Bối Lôi đều có sức mạnh của mục đầu cấp thấp, thế nhưng lại bị đánh bại bởi một cú đá à?”
Người Carman cầm trường đao nhìn Lục Duyên từ xa, lộ ra ý chí chiến đấu mãnh liệt:
“Tên này thật sự rất mạnh! Ta muốn đấu với hắn một trận rồi đấy.”
Lúc này, Ngưỡng Thiên thản nhiên lên tiếng:
“E là Bối Lạc đã chết rồi.”
Nghe vậy, những người khác đều trợn tròn mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Carman cầm trường đao màu đen dài kêu lên:
“Chết rồi? Giết Bối Lạc chỉ với một cú đá?”
Phải biết là ngay cả bốn người họ cũng không thể làm được điều này.
Mặc dù thực lực của họ vốn đã rất mạnh.
Ngưỡng Thiên liếc nhìn người Carman cầm quyền trượng màu tím bên cạnh:
“Dương Nam, có thông tin gì về con người này trong dữ liệu không?”
Dương Nam nhìn Lục Duyên ở đằng xa, cau mày rồi nặng nề lắc đầu:
“Đại nhân, không có tin tức gì về hắn cả. Theo thông tin của chúng ta, nam thiên tài loài người mạnh nhất lúc này phải là Hỏa Thiên Hoa, con trai của Cực Hỏa Chiến Đế. Tuy nhiên, Hỏa Thiên Hoa là hệ nguyên tố, không phải người này.”