Tư Thính Tuyết bình tĩnh nhìn Lục Duyên:
“Nếu ta thắng, ngươi phải giúp ta một việc trong Khởi Nguyên Chi Địa.”
Lục Duyên cười, gật đầu:
“Không thành vấn đề, còn nếu ta thắng...vậy lần sau ngươi làm cơm tối nhé? Ít nhất cũng phải làm ngon một chút.”
Khoảng thời gian Lục Duyên đến nhà Tư Thính Vũ để tu luyện, Tư Thính Tuyết cũng thường xuyên đến ăn chực, dù sao Lục Duyên cũng không nghĩ ra nên cược cái gì, thế thì để nàng làm bữa cơm là được rồi.
Nghe thấy Lục Duyên nói vậy, cho dù là Rebecca hay là Tư Thính Phong, Dương Bình, thậm chí những học viên khác đang chú ý đến bên này cũng trợn trừng mắt, vẻ mặt kinh ngạc vừa nhìn Lục Duyên lại nhìn sang Tư Thính Tuyết.
Mắt Tư Thính Tuyết chợt loé, nàng lườm Lục Duyên, sau đó khẽ gật đầu:
“Được!”
Thấy Tư Thính Tuyết đồng ý, mọi người xung quanh đều xôn xao bàn tán.
“Mẹ nó!? Cửu công chúa điện hạ làm cơm tối cho Lục Duyên!?”
“Không phải, các người nghe không hiểu ý tứ của họ sao? Bữa tối lần sau! Lần sau! Nói cách khác, họ thường xuyên ăn cơm cùng nhau??”
“Huhuhu...Công chúa băng thanh ngọc khiết của ta, chẳng lẽ đã bị tên cẩu tặc Lục Duyên này cướp mất rồi?”
“Đệt! Cứ như đánh Lục Duyên học đệ một trận.”
Một bộ phận học sinh nam đều ghen tị, những học sinh mặc dù lúc trước tôn tọng Lục Duyên, lúc này lại hận không thể cho Lục Duyên một trận.
Dù sao, Tư Thính Tuyết cũng là cửu công chúa của đế quốc, tướng mạo tuyệt mỹ, thiên phú tốt, nghe ý này của Lục Duyên, quan hệ giữa hai người phải tốt đến nhường nào đây?
“Hử?? Các ngươi nói muốn đánh ai? Sao Lục Duyên học đệ lại chọc giận các ngươi?!”
“Cửu công chúa điện hạ không tệ, chẳng nhẽ Lục Duyên học đệ kém sao?”
Còn mấy học viên nữ nghe thấy thời của một số học viên nam, mày liễu dựng thẳng, lườm họ một cái.
Rebecca cũng lay lay người Tư Thính Tuyết, có chút bất ngờ hỏi:
“Oa! Tiểu Tuyết, ngươi thực sự nấu cơm cho Lục Duyên sao? Chẳng lẽ hai người đã lén lút xác định quan hệ rồi hả? Thường xuyên gặp mặt riêng sao?”
Dường như Rebecca đang nghĩ đến chuyện kỳ quái gì đó, mặt đỏ cả lên.
Tư Thính Tuyết nghe thấy lời của Rebecca, biểu tình cứng đờ.
Nàng lườm Rebecca một cái, lạnh lùng nói:
“Rebecca! Ngươi đang nói cái gì vậy? Lục Duyên là học sinh của tỷ tỷ ta, chúng ta cùng ăn cơm tối ở nhà tỷ tỷ thôi.”
Nghe nàng nói vậy, mọi người đều giật mình, tiếng xì xào bàn tán cũng lắng xuống.
Rebecca khẽ gật đầu:
“Hoá ra là như vậy.”
Tư Thính Phong đứng bên cạnh đã trợn trắng mắt cũng không khỏi thở phào một hơi:
“Doạ chết ta rồi.”
Lúc này mặt Lục Duyên đã đen xì, hắn không ngờ những người này lại có suy nghĩ thế này.
Lúc sau, Tư Thính Tuyết và Rebecca đều ngồi trước mặt mấy người Lục Duyên.
Lục Duyên phát hiện Tư Thính Tuyết là người rất trầm tính, nhưng Rebecca lại vô cùng hoạt bát hướng ngoại, luôn nói chuyện cùng Tư Thính Tuyết, Tư Thính Tuyết cũng bất đắc dĩ mà đáp lại.
Ngược lại, hai người ở cùng một chỗ lại khá thú vị.
Thậm chí, thi thoảng Rebecca sẽ quay đầu lại nhìn Lục Duyên, rồi nói mấy câu với Lục Duyên.
Chủ đề mà nàng nói không liên quan đến chuyện tu luyện, mà là chỗ nào ăn ngon, quần áo của tiệm nào đẹp.
Rồi là chỗ nào chụp ảnh đẹp.
Có chút giống một người sống viên mãn hoạt bát.
Thực ra Lục Duyên có thể nghe được rất nhiều chuyện mà trước đây chưa từng biết đến từ nàng.
Có Rebecca điều tiết bầu không khí, thời gian trôi đi rất nhanh chóng.
Không bao lâu xong đã đến nhóm của Lục Duyên lên kiểm tra.
Lục Duyên và Tư Thính Tuyết cùng đứng lên, Tư Thính Tuyết nhìn thoáng qua Lục Duyên, khoé miệng hơi nhếch lên, hiếm khi lộ ý cười, trong mắt ngập tràn ham muốn hơn thua:
“Ta sẽ thắng.”
Lục Duyên bị Tư Thính Tuyết kích thích, cũng nhíu mày cười nói:
“Ngươi cứ chuẩn bị nấu cơm đi.”
Tư Thính Tuyết lườm Lục Duyên một cái, thở hồng hộc đi lên tầng.
Rebecca đứng bên cạnh chắp hai tay sau lưng, cười tủm tỉm, nàng đi bên cạnh Lục Duyên, nhìn theo bóng lưng của Tư Thính Tuyết, ánh mắt hiện vẻ cưng chiều, cười hì hì nói:
“Tiểu Tuyết giống như một đứa trẻ vậy, rất háo thắng. A Duyên, ngươi đừng giận nàng nha.”
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Rebecca đã chuyển xưng hô từ Lục Duyên thành A Duyên.
Tốc độ này phải nói là quá nhanh.
Giống như rất thân quen vậy.
Lục Duyên cũng cười nói:
“Ta cũng không đến mức hẹp hòi vậy đâu.”
Rebecca cười tủm tỉm nhìn Lục Duyên:
“Thế nhưng ta vẫn theo phe của Tiểu Tuyết nha.”
Nói xong, nàng làm một cái mặt quỷ với Lục Duyên, sau đó lập tức chạy lên chỗ Tư Thính Tuyết.
Tư Thính Phong ở phía sau yên lặng vỗ vai Lục Duyên.
Lục Duyên hơi nghi hoặc nhìn về phía Tư Thính Phong:
“Học trưởng sao vậy?”
Tư Thính Phong cười, lặng lẽ giơ ngón cái lên:
“Lục Duyên học đệ, không hổ là ngươi.”
Gương mặt của Dương Bình, Macquarie bên cạnh Tư Thính Phong cũng ngập tràn phiền muộn, nhìn Lục Duyên bằng ánh mắt ai oán.
Lục Duyên:
“???”
Hắn hơi mụ mị, xảy ra chuyện gì vậy?
Bốn người lần lượt đến phòng giả lập, vào trong phong giả lập rồi bắt đầu mô phỏng chiến đấu.
Đã đến đây một lần, Lục Duyên cũng xem như là quen việc dễ làm.
Hắn ấn mở modun kiểm tra chiến lực.
Rất nhanh sau đó, trận chiến mô phỏng được bắt đầu.
Thế nhưng lúc này, đối thủ của Lục Duyên đều thuộc bậc ba.
Dù sao bản thân Lục Duyên cũng đã là bậc ba rồi.
Đối với Lục Duyên của hiện tại đã chép được gen cấp vương giả, trận chiến trước mặt này dễ như ăn kẹo.
Cho dù có là cấp thủ lĩnh bậc ba cũng không gây cản trở gì cho Lục Duyên.