Tinh quang cầu phúc dược tề, là rất loại dược có tác dụng trị liệu vô cùng mạnh, Tư Thính Vũ cũng không keo kiệt chút nào, lần nào Lục Duyên bị thương cũng đều cho hắn uống.
Uống thuốc xong, Tư Thính Vũ đứng dậy:
"Nghỉ ngơi một chút đi, lúc nữa lại tiếp tục."
Lục Duyên lặng lẽ gật đầu:
"Ừm."
Hắn nằm ở trên sàn nhà, cảm nhận dược tề đang biến thành từng sợi năng lượng ôn hòa chảy khắp toàn thân.
Đúng lúc này, một người máy thông minh đi xuống:
"Chủ nhân, Nhị chủ nhân nói đã làm xong cơm tối, bảo các ngươi lên ăn cơm tối."
Tư Thính Vũ nghe vậy, cất giọng nói:
"Ta biết rồi."
Nàng quay đầu nhìn về phía Lục Duyên:
"Hôm nay đến đây thôi, mai lại tiếp tục."
Tư Thính Vũ lau mồ hôi trên mặt.
Bởi vì là tu luyện thể thuật, cho dù là Lục Duyên hay Tư Thính Vũ cũng đều không sử dụng linh lực và chiến kỹ, đều chỉ sử dụng nhục thể chiến đấu.
Đến Tư Thính Vũ cũng phải vã mồ hôi.
Võ phục màu trắng trên người vốn khá rộng rãi bây giờ cũng bị mồ hôi thấm ướt, dính sát vào người nàng, khắc họa rõ vóc dáng bốc lửa kia của nàng.
Tư Thính Vũ lại hoàn toàn không có để ý.
Nàng quay người bước vào phòng thay quần áo, sau đó bên trong liền truyền đến tiếng nước chảy.
Lục Duyên nằm trên mặt đất, còn đang chờ thân thể khôi phục.
Mà Rebecca ở bên cạnh thì sợ hãi rụt rè chạy tới, ngồi xổm bên người Lục Duyên mở to hai mắt, cẩn thận từng li từng tí chọc chọc cánh tay tái xanh của hắn.
"Ngươi không ổn à?"
Lục Duyên nhếch nhếch miệng:
"Ngươi nói gì?"
Đau thì chắc chắn là đau, nhưng tốt xấu gì Lục Duyên cũng đã trải qua nhiều lần tiến hóa gen như vậy, sự đau đớn của tiến hóa gen còn mãnh liệt hơn cái này nhiều, nghĩ lại Lục Duyên thấy thực ra cái này cũng chẳng có gì ghê gớm.
Vẻ mặt Rebecca kính nể mà nhìn Lục Duyên:
"A Duyên, ngươi giỏi thật đấy! Thế này mà còn chịu được, khó trách Thính Vũ tỷ lại tốt với ngươi như vậy! Tới tận bây giờ ta cũng chưa thấy Thính Vũ tỷ đối xử với nam nhân nào tốt như vậy đâu."
Lục Duyên trợn trắng mắt:
"Ta là học trò của đạo sư, nàng tốt với ta không phải là lẽ đương nhiên sao?"
Rebecca sững sờ, ngẫm nghĩ:
"Cũng phải."
Sau đó nàng lại nhìn Lục Duyên:
"Có điều A Duyên, ngươi vẫn là rất lợi hại, chả trách có thể mạnh hơn Tiểu Tuyết, ta chắc chắn không thể làm được như ngươi."
Lục Duyên nhếch miệng, lộ ra ý cười:
"Đúng thế, thực lực của ta mạnh như vậy, tất cả đều là thành quả do sự nỗ lực không ngừng của ta."
"Giỏi quá!"
Rebecca vỗ tay nhìn Lục Duyên, trong mắt đều là sự sùng bái.
"Ngươi và Tiểu Tuyết đều rất cố gắng, về sau ta cũng phải học tập các ngươi, chơi ít đi một chút, nếu không ông cụ sẽ mắng chết ta mất."
Lục Duyên không nhịn được cười.
"Vậy ngươi phải cố gắng lên, sau này có vấn đề gì có thể tìm ta, ta rất vui lòng giúp đỡ ngươi."
"Ngươi nói đấy nhé? Vậy được!"
Hai người hàn huyên hồi lâu, thương thế trên người Lục Duyên đã hoàn toàn khôi phục.
Một mặt là bây giờ năng lực khôi phục tinh thần thể xác của hắn đã rất mạnh, mặt khác là hiệu quả của tinh quang cầu phúc dược tề quả thực rất mạnh.
Lục Duyên đứng dậy, Tư Thính Vũ đổi lại đồ mặc ở nhà màu trắng, đi từ phòng thay đồ ra.
Nhìn thoáng qua Lục Duyên, nàng mở miệng nói:
"Ngươi đi tắm đi."
Lục Duyên vào phòng thay đồ, bên trong có phòng tắm, còn có chút hơi nóng và mùi hương Tư Thính Vũ vừa tắm lúc nãy.
Tắm xong, Lục Duyên cũng thay bộ quần áo khác, ra khỏi phòng thay đồ thì thấy Tư Thính Vũ và Rebecca đã không có ở đây, chắc là đã lên lầu.
Lục Duyên cũng đi lên, mọi người đều đã ngồi trước bàn ăn, trên bàn còn có không ít thức ăn.
Lục Duyên ngửi thấy mùi thơm lan tỏa khắp không gian, có lẽ là đã dùng thịt hung thú quý giá và thiên trân dị bảo để nấu.
Ánh mắt Lục Duyên sáng lên, đi tới ngồi xuống, có chút ngạc nhiên nhìn Tư Thính Tuyết:
"Không ngờ Tư Thính Tuyết còn biết làm cơm đấy?"
Rebecca ở bên cạnh đã bắt đầu ăn, mơ hồ mở miệng nói:
"Đương nhiên rồi, Tiểu Tuyết làm đồ ăn cực kỳ ngon."
Tư Thính Tuyết cũng nghếch cái cổ trắng tuyết, cất giọng nói:
"Nếm thử đi."
Lục Duyên nếm thử một miếng, quả thật không tệ, thậm chí còn ngon hơn cơm Tư Thính Vũ nấu.
Hắn giơ ngón tay cái với Tư Thính Tuyết, biểu thị khẳng định, đồng thời bắt đầu ăn nhanh chóng.
Bởi vì đồ ăn Tư Thính Tuyết làm rất ngon, Lục Duyên ăn no căng, bụng phồng cả lên.
Hắn mới bất đắc dĩ buông chén đũa xuống.
Lục Duyên không ngờ là một khối băng như vậy mà lại biết nấu cơm.
Ăn xong, Lục Duyên tạm biệt ba người Tư Thính Vũ, trở về túc xá của mình.
Khi về, sắc trời đã tối, ba người Tư Thính Phong đều không ở phòng khách, Lục Duyên cũng trở về phòng mình.
Đầu tiên, hắn mở trang Tieba của trường tìm bài viết mới nhất, mua bằng linh lực.
Trên trang là bảng chiến lực Lục Duyên đứng thứ 2, độ hot rất cao.
Thậm chí còn có bài Lục Duyên cùng Tư Thính Tuyết đánh cược, độ hot còn cao hơn một chút.
Trên đó toàn bộ đều đang suy đoán Lục Duyên cùng Tư Thính Tuyết có phải có quan hệ thâm mật hay không.
Lục Duyên nhìn mà mặt đen cả lại, quả nhiên cái thứ bát quái này, bất kể là thế giới nào, đều là thiên tính của nhân loại.
Đúng là ăn no rỗi việc không chuyện làm.
Có điều Lục Duyên hắn thực sự đã ăn rất no, cũng không phải loại người thích nhiều chuyện.
Cùng lắm hắn cũng chỉ lẳng lặng vào xem trộm mà thôi.