Mục lục
Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Thanh Hoà đánh giá Lục Duyên, ánh mắt tràn đầy hoài nghi.

Nàng nhanh chóng rút ra một điếu thuốc, cười nói:

“Thôi kệ vậy, xem ra là cơ hội đạt được từ Khởi Nguyên Chi Địa, không hổ là đệ đệ của Lý Thanh Hoà ta, không tồi.”

Khởi Nguyên Chi Địa có rất nhiều cơ hội.

Mỗi một chiến sĩ gen cường mạnh, có ai là chưa từng đạt được cơ hội đâu?

Lý Thanh Hoà cảm thấy mừng thay cho Lục Duyên.

Đúng lúc này, nàng nhìn thấy viên trân châu ngưng tụ từ sương đen đang lơ lửng trên thi thể của Tiết Nhân, ánh mắt lộ chút lạnh lẽo.

“Đây chính là vật dị hoá sao? Đáng tiếc Tiết Nhân lại chết như vậy, được lợi cho hắn rồi.”

Sau khi hạt trân châu màu đen xuất hiện, Lục Thanh Hoà đi về phía viên trân châu màu đen, Lý Thanh Hoà hoảng sợ.

Ngay khi nàng định đi xuống, Lục Duyên lại dừng lại, trông thấy dáng vẻ đầy cảnh giác khi nhìn viên trân châu đen của hắn, Lý Thanh Hoà lại trợn trừng hai mắt.

“Chỉ e năng lực của dị hoá vật này đã đạt đến dị hoá vật cấp S rồi, Duyên đệ đệ mới cấp một, vậy mà có thể thoát khỏi mê hoặc của dị hoá vật cấp S rồi ư? Thằng nhóc này, càng ngày càng mang đến cho ta thêm nhiều bất ngờ.”

Bỗng nhiên, nàng cười ác ý:

“Không biết sau khi trông thấy ta, thằng nhóc này sẽ có biểu cảm như thế nào?”

Lý Thanh Hoà biến mất, đáp xuống trước mặt Lục Duyên, cười hì hì nói:

“Duyên đệ đệ, có vui mừng không? Có bất ngờ không?”

Lục Duyên đang suy nghĩ về chuyện của khối lập phương tiến hoá, bỗng nhiên trông thấy một bóng dáng xuất hiện trước mặt hắn trong nháy mắt.

Cơ thể Lục Duyên cảnh giác theo bản năng, muốn lùi về sau.

Đúng lúc này, hắn lại nghe được giọng nói của Lý Thanh Hoà.

Lục Duyên dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện thế mà người ấy lạ là Lý Thanh Hoà.

Lục Duyên:

“???”

Hắn nhìn gương mặt tươi cười của Lý Thanh Hoà mà trong đầu toàn dấu hỏi, nhất thời có chút ngơ ngác.

Trông thấy bộ dạng ngơ ngác này của Lục Duyên, tâm tình của Lý Thanh Hoà vô cùng vui vẻ, nàng cười tủm tỉm, đi qua, vươn tay lên chọc chọc vào má của Lục Duyên:

“Sao vậy? Bị doạ rồi à?”

Lục Duyên lấy lại tinh thần, sắc mặt cổ quái nhìn Lý Thanh Hoà:

“Thanh Hoà tỷ……người là chiến sĩ gen à?! Hơn nữa còn rất mạnh mẽ??”

Trước tốc độ của Lý Thanh Hoà, hắn hoàn toàn không thể phản ứng lại.

Quá nhanh!

Đợi đã……

Lục Duyên cảm nhận được linh lực của Lý Thanh Hoà đang dao động, hắn không khỏi nhíu mày.

Dao động này chẳng phải giống cái lần trước cảm nhận được khi ở nhà sao?

Hơn nữa, trận chiến ác liệt lúc trước, hình như cũng là loại dao động này?

Vậy người vừa mới chiến đấu chính là Thanh Hoà tỷ ư?!

Lục Duyên đột nhiên cảm thấy thế giới này cũng là khôi hài.

Thanh Hoà tỷ một mức nói bản thân chẳng hiểu cái gì, nói đệ đệ thật giỏi, hoá ra lại là một đại lão?

Lục Duyên nhớ lại dáng vẻ có chút đắc ý nói mình kiếm được bao nhiêu tiền với Lý Thanh Hoà khi trước, cảm giác xấu hổ muốn đào cái lỗ trên đất.

Mất mặt chết mất.

“Mạnh không mạnh cái gì, tỷ tỷ ta đây cũng không phải chiến sĩ gen, ta không hiểu đâu...ta chỉ là một cô gái yếu đuối ở khu ổ chuột thôi mà…”

Trông thấy mặt Lục Duyên biến sắc, Lý Thanh Hoà cười xấu.

Lục Duyên:

“…..”

Lục Duyên cảm thấy hình như mặt mình có hơi đỏ.

Hắn vẫn luôn cho rằng Lục Thanh Hoà làm cái việc kiểu kia.

Cũng không phải, rõ ràng là do người này dẫn dắt hắn.

Mỗi lần đều nói thế này ‘đây không phải chuyện mà trẻ con nên biết’, ‘ngươi thực sự muốn biết sao?’.

Cmn, như vậy làm gì có ai mà không hiểu lầm?

“Haha!! Duyên đệ đệ à, ngươi đáng yêu quá!”

Lý Thanh Hoà cười hì hì, véo hai má của Lục Duyên.

“Đại khái thì tỷ tỷ cũng mạnh hơn ngươi một chút, cũng chỉ là một chiến vương mà thôi.’

“…..Ò, hoá ra là một triệu chút chút. Chiến vương thôi mà….”

Mặt Lục Duyên không chút thay đổi.

Chiến vương…..Chiến sĩ cấp thực tập, chiến sĩ, chiến sư, chiến tướng, chiến tôn, chiến tướng.

Cũng chỉ hơn Lục Duyên bốn cấp thôi mà.

“Thanh Hoà tỷ, sao lúc trước ngươi không nói ngươi là chiến sĩ gen?”

Lục Duyên có chút tò mò.

Lý Thanh Hoà nhíu mày, nhìn thoáng qua viên trân châu đen cách đó không xa một cái:

“Ta đến vì cái này. Bởi vì thằng nhóc này quá giảo hoạt, nếu ta quang minh chính đại ở khu dân nghèo, chẳng lẽ người này không nhanh chóng tháo chạy sao?”

Lục Duyên sửng sốt:

“Tỷ tỷ, ngươi là người gác đêm sao?”

Lý Thanh Hoà nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi nói:

“Cứ coi là vậy đi.”

“Cái gì mà coi là vậy?”

Lục Duyên đầu đầy hắc tuyến.

“Tỷ tỷ ta đây là trưởng lão danh dự của người gác đêm. Chỉ là danh dự thôi, chứ không thuộc quyền quản lý của người gác đêm.”

Nàng có chút bất mãn oán giận:

“Ta vốn có chút nhàm chán, muốn tìm nhiệm vụ tiêu thời gian, nghe nói dị hoá ở nơi này có hơi khó xử lý, nên ta đến đây chơi thử. Không ngờ lại tiêu tốn nhiều thời gian của ta đến vậy, tức chết ta rồi.”

Lục Duyên nhếch mép, không biết nói gì mới phải.

“Ngươi đợi chút, tỷ tỷ phải thu vật dị hoá này lại, nếu để mất thì cũng phức tạp lắm.”

Lý Thanh Hoà nói một câu với Lục Duyên sau đó đi qua lấy viên trân châu đen về tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK