Hắn có chút phiền.
Đánh nửa ngày, một tên cũng không đánh chết được.
Đây là sự bất đắc dĩ của chiến sĩ hệ bảo vệ.
Phòng ngự giặc mạnh, là một tường thịt, nhưng mà không có khả năng tấn công giải quyết dứt khoát.
Dần dần, thời gian trôi qua.
Mạt Lị lại bắn ra một mũi tên, trên trán nàng tràn đầy mồ hôi, thở dốc liên tục.
Sắc mặt của Nam Tề bên cạnh cũng có chút trắng bệch.
Hắn nhìn Lục Duyên xa xa, vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ.
“Không hợp lý! Qúa không hợp lý!”
Mạt Lị gật đầu liên tục:
“Đúng là không hợp lý! Nhân loại này sao lại thế này? Hắn vẫn duy trì chiến kỹ, chẳng lẽ còn chưa dùng hết linh lực sao?!”
Vẻ mặt Nam Tề cũng kinh ngạc: “Chiến kỹ của chúng ta đều là chiến kỹ loại hình tấn công, sử dụng liên tục, dùng linh lực đến hiện giờ đã gần sắp hết, hắn là một tên có chiến kỹ phòng ngự tính liên tục, làm sao có thể duy trì thời gian lâu như vậy?! Nhìn dáng vẻ của hắn, vẫn sinh khí dồi dào như vậy, giống như linh lực không đến cực hạn vậy?!”
Xa xa, trận chiến của Lục Duyên và Tây Diệp vẫn đang tiến hành.
Vẻ mặt của Tây Diệp đã có chút trắng bệch, làn da vốn là màu đỏ nhạt đã trở nên sạm lại không ít.
Chiến kỹ của hắn đã sắp duy trì không nổi nữa rồi.
Nhưng mà nhìn qua Lục Duyên lại không có chút thay đổi nào, vẫn che phủ Hắc Thiết Chi Khu như cũ.
Keng!
Lại là một lần va chạm.
Sắc mặt Tây Diệp trắng nhợt, thân thể liên tục lùi lại năm sáu bước, hai tay run lên nhè nhẹ, ngay cả cầm kiếm cũng trở nên có chút khó khăn.
Hắn cứng đờ nhìn chằm chằm Lục Duyên:
“Linh lực của ngươi làm sao lại nhiều như vậy?”
Lục Duyên cười:
“Ai bảo ta mạnh mẽ chứ?”
Đương nhiên hắn sẽ không nói, ở giữa tay trái hắn còn nắm một viên linh tinh, đang không ngừng hấp thu linh khí.
Đây đã là viên linh tinh thứ tư hắn dùng để hấp thu linh khí rồi.
Dù sao độ rèn luyện của hắn không bằng ba Miêu Nhân Liệp Sát Gỉa này, lượng linh lực nhất định cũng không so được với ba Miêu Nhân Liệp Sát Gỉa.
Nếu như là đánh lâu dài bình thường, người thua chắc chắn là Lục Duyên.
Nhưng mà ai kêu Lục Duyên có thể hấp thu linh tinh để khôi phục linh lực chứ?
Cái này thì kéo dài rồi.
Hiện giờ Lục Duyên đã có thể cảm nhận được Miêu Nhân kiếm sĩ trước mắt này đã có chút lực bất tòng tâm.
Hắn lộ ra vẻ tươi cười:
“Kế tiếp, đến phiên ta chứ?”
Hắn đúng là kéo dài thời gian lâu như vậy, cuối cùng hao hết linh lực của người này, khó biết bao.
Hắn bước ra một bước, thân thể bắn ra như điện, trường kiếm chém về phía Miêu Nhân kiếm sĩ.
Kiếm phong rít gào lay động tóc Miêu Nhân kiếm sĩ.
Sắc mặt hắn thay đổi gấp, thân thể nhào về bên cạnh.
Trường kiếm của Lục Duyên chém lên mặt đất, chém ra một vết kiếm trên đất.
Lục Duyên nâng kiếm, lại xông về phía Miêu Nhân kiếm sĩ.
Miêu Nhân kiếm sĩ kinh hãi, tránh né liên tục.
“Có bản lĩnh thì ngươi đừng có trốn?”
Lục Duyên trêu chọc, không ngừng tấn công.
Tây Diệp cảm nhận được áp lực cực lớn, trên trán hắn ứa ra mồ hôi lạnh, giận dữ hét:
“Mạt Lị! Nam Tề! Mau giúp đỡ!”
Mạt Lị và Nam Tề ở xa xa thay đổi sắc mặt, khó khăn ép ra linh lực để sử dụng chiến kỹ tấn công thêm lần nữa.
Lục Duyên tùy tay chém, đánh bay mũi tên, dập tắt quả cầu lửa.
Hắn cười cười:
“Chỉ là cường độ tấn công thế này à? Linh lực của hai người họ hẳn là cũng tiêu hao sắp hết rồi nhỉ? Ngươi cho là cũng chỉ có ngươi đang tiêu hao sao?”
Nghe nói như vậy, Tây Diệp thay đổi sắc mặt.
Nhìn thấy Lục Duyên lại vọt lên, Tây Diệp cắn răng một cái, lộ ra một tia đau lòng.
Hắn lấy ra một lọ thuốc lấp lánh tinh quang uống xuống.
Nhìn thấy thuốc này, sắc mặt Lục Duyên hơi thay đổi.
Thuốc khôi phục linh lực?!
Hắn quên mất còn có loại thuốc này.
Sau khi uống vào, linh lực của người này chỉ sợ vẫn là chậm rãi khôi phục.
“Cho dù linh lực ngươi khôi phục cũng…”
Lời của Lục Duyên còn chưa nói xong, Tây Diệp lại lấy ra một lọ thuốc đỏ như máu uống xuống, sau đó lại lấy ra một lọ thuốc màu xanh nhạt uống xuống.
Mạt Lị và Nam Tề cách đó không xa cũng liên tục lấy thuốc ra uống.
“???”
Lục Duyên cảm nhận được hơi thở của họ dần dần trở nên mạnh mẽ, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Má nó, uống thuốc không cần tiền hà?! Nào có ai uống giống như các ngươi vậy hả?? Các ngươi có tiền thì rất giỏi hả?!”
---
Bùm!
Kỹ năng chiến đấu trên người Tây Diệp vốn biến mất lại được khôi phục, làn da lộ ra màu hồng nhạt.
Hắn giẫm chân xuống mặt đất, lập tức lao người về phía Lục Duyên, trường kiếm chém ngang về phía cổ của Lục Duyên.
Thanh kiếm lớn quét qua không khí, mang theo tiếng gió mạnh gào thét.
Lục Duyên chợt nghiêm mặt, giơ kiếm lên đón đỡ.
Keng!
Lục Duyên cảm giác được một sức lực mạnh không kém gì trước đó truyền đến.
Hắn hơi biến sắc, lùi lại hai bước.
Trái lại, Tây Diệp không hề lùi lại bước nào.
Tây Diệp thấy vậy, lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Hắn hừ lạnh một tiếng, lại vung trường kiếm chém về phía Lục Duyên.
Từng đòn tấn công nối tiếp nhau, không ngừng được đánh ra,.
Sắc mặt Lục Duyên thoáng thay đổi, liên tục đón đỡ các đòn tấn công, chân không ngừng lùi lại.