Nhìn những quân thủ vệ đang đi phía trước, thiếu niên tóc đen lên tiếng trước đó khẽ cau mày, nói:
“Học đệ Lục Duyên, ngươi nói xem họ định làm cho chúng ta cái hội gặp mặt gì?”
Hắn tên là Chu Chính Dương, lúc trước khi gọi tên Lục Duyên có chú ý tới.
“Đúng rồi A Duyên, chúng có vẻ không thích chúng ta cho lắm, chúng ta phải làm sao? Ngươi là người có thực lực mạnh nhất trong số chúng ta, ngươi nói đi, bọn ta nghe ngươi.”
Macquarie cũng mở miệng nói.
Mấy người còn lại cũng đều nhìn về phía Lục Duyên.
Lục Duyên nghe vậy, cười nói:
“Các ngươi đừng nghĩ nhiều, nếu tổng bộ của quân thủ vệ phía nam đã để chúng ta gia nhập vào đội quân thủ vệ này rồi, vậy thì chúng chắc chắn sẽ chấp nhận chúng ta, có lẽ chỉ là không tin tưởng vào thực lực của chúng ta cho lắm, chỉ coi chúng ta là con ghẻ mà thôi. ”
“Con ghẻ?!”
Một thiếu niên tóc nâu cường tráng nhíu mày, hơi bất mãn liếc nhìn sĩ quan phía trước:
“Bọn ta còn chưa có 20 tuổi, đã là nhị giai rồi, gen được ghi lại thấp nhất cũng là cấp đầu mục, không mạnh hơn đại đa số những người trong trại này sao? Vậy mà coi bọn ta là con ghẻ? Có nhầm không vậy? Đúng là coi trọng bản thân thái quá.”
Người thiếu niên tóc nâu cường tráng này tên là Hume.
Những người khác cũng đều khó chịu.
“Đúng vậy, chỉ mấy tên nhóc phía trước kia, khí tức đều là cấp tinh nhuệ nhị giai, cũng chỉ mạnh hơn cái tên trọc đầu kia một chút, có thể so với chúng ta sao?”
Thiếu nữ tóc dài xoăn lượn sóng Nhan Tinh nói.
Lục Duyên lắc đầu:
“Đi thử xem sao. Dù sao cũng đã tới rồi.”
Mọi người nhìn nhau, biểu cảm có chút bất đắc dĩ.
Bên trong doanh trại phòng ngự, chia thành quân khu dành cho quân thủ vệ tu luyện sinh hoạt và khu chung để những nhà thám hiểm có thể đi vào tu sửa.
Quân khu dài 4 km, rộng 3 km, tổng thể là hình chữ nhật, đủ để tiếp nhận hàng nghìn thành viên của quân thủ vệ sinh hoạt và tập luyện bình thường.
Mà vị trí mà Lục Duyên họ đáp xuống là một sân bay cỡ nhỏ của quân khu, ở một vị trí rất hoang vu, có một khoảng cách nhất định với những khu vực khác.
Sau khi đi được một đoạn, mọi người mới đến một quảng trường rộng lớn.
Ở một bên của quảng trường có một lôi đài đá màu trắng chu vi khoảng 30 mét.
Bên trên lôi đài còn có những vết
máu chưa khô, và một vài vết nứt.
Xung quanh lôi đài, còn có rất nhiều quân thủ vệ mặc quân phục ngồi khoanh chân.
Sau khi mấy người Lục Duyên đi tới, những quân thủ vệ đang ngồi khoanh chân đều quay đầu nhìn về phía họ.
Yên tĩnh không tiếng động, chỉ lặng lẽ nhìn họ.
Lục Duyên đảo mắt nhìn qua, phát hiện ít nhất cũng phải mấy nghìn người.
E rằng ngoại trừ những chiến sĩ đang làm nhiệm vụ, thì những người khác đều ở đây.
Hắn quay đầu nhìn về phía mấy người ở bên cạnh Macquarie, mọi người đều có chút kinh ngạc.
“Đưa bọn ta tới lôi đài, là muốn ra oai phủ đầu với bọn ta sao?.”
Chu Chính Dương cười lạnh một tiếng, biểu cảm khó coi.
Sắc mặt của những người khác cũng không dễ coi cho lắm.
Mấy người phía tên đàn ông đầu trọc dẫn mười người phía Lục Duyên đi qua một con đường được đặc biệt nhường ra, đi đến dưới lôi đài.
Phía trên lôi đài, có 3 người đứng chắp tay sau lưng.
Đứng đầu là một người đàn ông trung niên với thân hình mảnh khảnh, có mái tóc ngắn màu xanh đậm.
Trên mặt người đàn ông mang theo ý cười, mắt rất nhỏ, cười đến híp cả lại.
Mà ở bên cạnh người đàn ông trung niên, có một người đàn ông cường tráng tóc vàng cao hơn 2 mét, vóc dáng vô cùng cường tráng, chỉ có một bên mắt, bên mắt còn lại là mắt máy.
Con mắt máy màu đỏ của người đàn ông cường tráng kia tự động chuyển động, đi theo bước chân của mấy người Lục Duyên.
Rõ ràng đầu và con mắt bình thường kia của hắn đều không chuyển động, nhìn hơi đáng sợ.
Người còn lại là một nữ tử tóc đỏ xinh đẹp.
Bộ quân phục màu đen được thân hình nóng bỏng của nàng tôn lên một cách đầy tinh tế.
Nàng với môi phúng phính, mắt màu đỏ thẫm, như thể có một ngọn lửa đang bốc cháy, cả người hiện ra vẻ ngang bướng.
Lúc này nàng đang nhìn mấy người Lục Duyên với vẻ đầy hứng thú.
Sau khi mấy người phía người đàn ông đầu trọc dẫn Lục Duyên và những người khác đi tới phía dưới lôi đài, chào theo nghi thức quân đội, mặt nghiêm túc nói:
“Báo cáo quân đoàn trưởng! Đã đưa người tới.”
Tóc xanh mắt hí cười gật gật đầu, quay đầu lại nhìn về phía mấy người Lục Duyên.
Sau khi đã quan sát mấy lượt, người đàn ông tóc xanh nheo mắt lại, trên mặt mang theo nụ cười:
“Không hổ là thiên tài của Thiên Tài doanh, còn trẻ tuổi như vậy đã là nhị giai, hơn nữa ai nấy đều có khí tức cường đại, chất lượng của gen được ghi lại đều không thấp.”
Nghe thấy lời này của người đàn ông tóc xanh mắt hí, biểu cảm trên khuôn mặt của mấy người Macquarie đã dịu đi mấy phần.
So với lời mà người đàn ông đầu trọc nói trước đó, hiển nhiên lời của người đàn ông tóc xanh mắt hí khiến người khác thoải mái hơn.