Mục lục
Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Duyên cân nhắc từng phương án, xong lại loại bỏ. Hắn cảm thấy mình bó tay thật rồi, đối mặt với miêu nữ này hắn lại không có một chút sức lực phản kháng. Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, giọng nói thản nhiên của miêu nữ kia lại vang lên:

“Được chưa?”

Lục Duyên hồi thần, nhìn miếng thịt nướng.

“Chắc được rồi đấy.”

Lục Duyên vừa nói xong, cô nàng kia nhìn hắn.

Nhìn biểu cảm lạnh tanh của nàng, khóe miệng hắn khẽ nhếch, gượng cười, lấy một cái đĩa đặt miếng cá lên đó:

“...Ngươi ăn đi.”

Nàng ta đón lấy cái đĩa, lấy ra một con dao, từ từ cắt thịt, rồi bỏ vào miệng. Sau đó, ánh mắt nàng sáng rực, động tác ăn lại nhanh thêm vài phần. Lục Duyên thấy dáng vẻ này của miêu nữ nọ, có chút thẫn thờ hỏi:

“Này, ngươi hài lòng chứ?”

Miêu nữ gật đầu.

Lòng Lục Duyên thở phào nhẹ nhõm. Hắn cười:

“Tiểu thư, ta nhớ ta còn có việc, ta đi trước nhé?”

Miêu nữ nhìn Lục Duyên:

“Ta còn muốn nữa.”

Lục Duyên:

“…”

Ý là mình phải nướng tiếp sao?

Cuối cùng Lục Duyên cũng hiểu tại sao đàn ông lại không thích phụ nữ nói muốn thứ gì đó rồi. Hắn lại lấy ra một miếng thịt cá sấu to, tiếp tục nướng. Một người nướng cá, một người ăn cá, hai người cứ im lặng như vậy. Trong lúc cả hai im lặng, Lục Duyên bỗng nhớ ra một chuyện, chần chừ hồi lâu, mới dám mở miệng nói:

“Đây là thịt của cá sấu Cổ Hải, cá sấu không phải cá, nó là động vật lưỡng cư.”

Anh ta cảm thấy mình nên phổ cập tri thức với tư cách là một thanh niên ưu tú được giáo dục đi học đàng hoàng. Miêu nữ nghe xong, quay đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói:

“Là cá mà, thơm lắm!”

Lục Duyên:

“???”

Thơm thì là cá à? Cái logic quỷ gì vậy?

Lục Duyên há miệng định nói nhưng không biết nên phản bác như nào. Sau đó, hắn phát hiện, miêu nữ này hình như cũng dễ nói chuyện? Không thì thân cận một chút, xem chừng tý nữa nàng ta sẽ tha cho mình? Lục Duyên nghĩ tới đây, thăm dò hỏi:

“Cô tên là gì?”

“Dạ Dạ.”

Lục Duyên:

“…”

May mà là thanh 4, nó mà là thanh 2, mình nghi ngờ nàng có phải đang trêu mình không.

“Dạ Dạ, vừa rồi cô tới cạnh ta kiểu gì vậy? Sao ta không nhận ra.”

Lục Duyên nhìn Dạ Dạ, dò hỏi.

“Đi tới thôi.”

Lục Duyên:

“…”

Phí lời! Không phải đi tới, chả nhẽ ngươi bò tới à?

Cái con người này có biết nói tiếng người không thế? Không được, mình không thể từ bỏ!

Lục Duyên còn muốn tiếp tục dò hỏi, nhưng bất chợt cái tai trên đầu Dạ Dạ động đậy, quay đầu nhìn về phía cánh rừng.

Lục Duyên thấy vậy, ngây ra, cũng nhìn qua đó, không lâu sau, có 4 bóng người đi từ rừng ra.

Lục Duyên nhìn, đó chính là 4 người đầu chó thân thể cao to. 4 người này nhìn Lục Duyên và Dạ Dạ, lại nhìn vào miếng cá vàng giòn kia, cười lạnh. Có một tên tóc trắng trong đám cười lớn, nói:

“Thơm nhỉ? Các ngươi biết hưởng thụ đấy, có nghĩ tới việc nó sẽ thu hút bọn ta tới đây không? Giao nộp các thứ trong không gian chiến vân ra đây!”

Một tên tóc đen khác cũng cười lớn:

“Nếu không thì cho các ngươi chết ở đây, lần này không có thu hoạch gì, còn phải hồi phục tinh thần mới có thể tiếp tục đi vào Đất Nguồn. 4 huynh đệ bọn ta đều là những chiến binh tinh nhuệ, các ngươi nên biết điều đi!”

Lục Duyên nghe xong, mắt hơi híp lại. Tất cả đều là chiến binh tinh nhuệ?

Tuyệt!

4 chiến binh tinh nhuệ này chắc là chặn lại Dạ Dạ được ha?

Nếu vậy thì hắn có thể chạy thoát rồi?

Lục Duyên cười lạnh, định bắt đầu đả kích đối phương, ngay lúc này, Dạ Dạ đang ngồi trên đất đứng dậy.

Sau khi đứng dậy, Lục Duyên mới phát hiện ra cơ thể Dạ Dạ này cũng được đấy chứ, cơ thể thon dài, mặc một cái áo da thôi cũng có thể nhìn ra thân thể nóng bỏng kia.

Trong tay Dạ Dạ hiện ra một thanh kiếm mũi đen, vô cảm nhìn 4 tên đầu chó kia:

“Đừng làm phiền Dạ Dạ ăn đồ ăn ngon.”

4 tên đầu chó nghe xong, ngẩn ra, sau đó cười phá lên.

“Làm phiền ngươi ăn đồ ăn ngon?! Con mèo nhỏ à, xem ra ngươi không rõ tình hình hiện tại rồi!”

“Yên tâm, bây giờ bọn ta sẽ đưa ngươi về để mẹ ngươi cho uống sữa nhé!”

Lục Duyên thấy vậy, khóe miệng nhếch lên, cười cười.

Mấy đồng chí này được của nó ghê!

Tiếp tục đi, tự mà rước thù!

Đợi Dạ Dạ chiến, mình có thể trốn rồi!

Khi Lục Duyên đang mong chờ Dạ Dạ và 4 tên kia đánh nhau, Dạ Dạ liền biến mất ngay tại chỗ.

Một khắc sau, Lục Duyên thấy một bóng hình lướt qua 4 tên đầu chó kia, kèm theo ánh sáng màu đen của mũi kiếm. 4 tên đầu chó cứng đờ tại chỗ. Dạ Dạ xuất hiện đằng sau 4 tên đầu chó, quay lưng lại với chúng, thu kiếm lại.

Từng giọt máu xuất hiện trên người 4 tên kia, sau đó thì ồ ạt chảy ra, bọn kia ngã lăn ra đất.

“???”

Nụ cười Lục Duyên cứng đờ.

Cái thứ quỷ gì vậy/!

4 chiến sĩ đầu chó tinh nhuệ cứ thế mà chết á?!

Ta còn chưa kịp chạy trốn mà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK