Nhưng nụ cười của hắn vừa xuất hiện, hai quả cầu lửa đã liên tục đập vào đống đá vụn.
Hai đống đá vụn còn chưa kịp biến thân xong, đã trở thành một đống đá vụn thật sự.
Cũng không cần miêu nhân kiếm sĩ và miêu nhân cung thủ ra tay.
Miêu nhân nguyên tố chiến sĩ được cõng hoàn toàn có thể rảnh tay đối phó với thú dữ gặp phải.
Nhìn mức độ thành thạo này, chỉ sợ ba thợ săn miêu nhân đã bị đuổi giết không ít lần rồi.
Nụ cười trên mặt Lục Duyên cứng đờ.
Tiểu Thạch Nhân quá cùi bắp.
Thực lực của ba thợ săn miêu nhân bây giờ chẳng kém hơn lúc hắn đã uống thuốc là bao.
Chỉ dựa vào Tiểu Thạch Nhân thì căn bản không ngăn cản được.
Lục Duyên lại thấy trái tim mình buốt giá.
Nhưng...Lục Duyên vẫn không ngừng đuổi theo.
Hắn vẫn thấy không cam lòng.
Không chừng đường này là đường cụt thì sao?
Vậy đến lúc đó, ba tên khốn kiếp này còn chạy thế nào nữa?
Trong lòng Lục Duyên có chút chờ mong.
Họ lại chạy thêm một lúc, ba thợ săn miêu nhân đã càng lúc càng tới gần chỗ tối.
Nam Tề nằm ở trên lưng Tây Diệp, tung ra một quả cầu lửa giết chết một con bò cạp đen muốn đánh lén họ.
Hắn quay đầu nhìn lại phía sau.
Lục Duyên cách đó hơn bảy mươi mét đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào họ.
Trong lòng Nam Tề nhất thời vui mừng, nhếch miệng khiêu khích:
"Nhân loại! Chỉ dựa vào tốc độ như rùa của ngươi cũng muốn đuổi kịp chúng ta sao? Chờ kiếp sau đi!"
Molly đeo trường cung, lườm Nam Tề:
"Chúng ta còn chưa chạy thoát đâu."
Vẻ mặt Tây Diệp lãnh đạm:
"Sợ rằng nhân loại này đã hận chết chúng ta rồi."
"Vậy cũng đâu có cách nào khác, dù sao chúng ta đã gặp hắn tới hai lần. Thật không ngờ thực lực của hắn lại tăng lên nhanh như vậy. Rõ ràng lần trước hắn đối phó với một mình Tây Diệp còn chẳng dễ dàng gì."
Vẻ mặt Molly khó coi:
"Chỉ sợ người này là một thiên tài."
Nam Tề bĩu môi, có vẻ không để ý lắm:
"Thiên tài thì sao chứ? Cùng lắm thì lần sau chúng ta gặp phải hắn, lại đi vòng đường khác là được. Hắn là hệ phòng thủ, tốc độ chậm như vậy, còn có thể đuổi giết được chúng ta sao?"
"Ừ, chúng ta trốn được lần này trước rồi hẵng nói."
"Sao còn chưa tới lối rẽ..."
Molly nhíu mày nói.
Nhưng cô còn chưa nói xong, mặt đất vừa đạp lên đột nhiên nứt ra, xuất hiện một hố to, cô rơi xuống dưới.
Không chỉ cô, Tây Diệp bên cạnh cô và Nam Tề được Tây Diệp cõng trên lưng cũng rơi xuống.
Sau khi rơi khoảng năm mét, họ chạm chân xuống mặt đất.
Nhưng lần này, sắc mặt mọi người trắng bệch.
"Chết tiệt! Là tổ kiến!"
"Chúng ta cũng quá xui xẻo đi? Không ngờ lại gặp phải tổ kiến?"
Trong mắt Molly và Nam Tề đầy tuyệt vọng.
Khóe miệng Tây Diệp cũng giật giật.
Hắn nhìn lối đi ở hai bên.
Trong lối đi của tổ kiến không có đuốc, lấy thị lực của gien chiến sĩ từng được cường hóa cũng chỉ có thể nhìn rõ không quá năm mét.
Phía xa hoàn toàn tối tăm.
Nhưng thính lực hơn người của gien chiến sĩ lại làm cho hắn nghe được có tiếng loạt xoạt đang nhanh chóng tới gần.
Đồng tử Tây Diệp co lại:
"Phải nghĩ cách lên trên trước đã!"
"Không được, phía trên là nhân loại kia! Hắn hận không thể xé xác chúng ta!"
Nam Tề vội nói.
Khóe miệng Tây Diệp giật giật.
Đúng lúc này, vẻ mặt Molly thay đổi nhanh chóng:
"Tới rồi!"
Nghe được lời này, Nam Tề và Tây Diệp cũng lập tức biến sắc.
Họ nhìn quanh, hai bên lối đi tối tăm có từng con kiến màu vàng, cao khoảng một mét, giống như con chó lớn đang bò từ sâu bên trong lối đi ra ngoài.
Kiến cát Địa Cung.
Mức độ rèn luyện thực lực từ 10% đến 99% đều có. Đây là một trong những quần thể mạnh nhất ở Địa Cung Sa Nham.
Có thể nói tổ kiến phân bố trong cả Địa Cung Sa Nham.
Con ngươi thâm thúy tối tăm của đám kiến cát Địa Cung này nhìn chằm chằm vào ba thợ săn miêu nhân, râu trên đầu không ngừng chuyển động.
Sau một lát, mấy con kiến cát Địa Cung phát ra tiếng rít chói tai, điên cuồng lao về phía ba thợ săn miêu nhân.
Tin tức tố xác định đó là người xâm lăng!
---
“Chết tiệt! Đánh!”
Thấy mấy con kiến Cát xông tới, Tây Diệp mặt mày biến sắc, hô lớn.
Nam Tề và Mạc Lỵ mặt hơi biến sắc.
Họ không chút do dự, lao lên tấn công ngay lập tức.
Bắn tên và quả cầu lửa giết chết hai con, Tây Diệp múa kiếm bổ đầu một con thành hai nửa.
Có điều, bọn kiến liên tục gọi thêm 3 chiến binh Miêu nhân tới đánh.
Hai bên đánh nhau kịch liệt.
Lục Duyên theo sau nhóm người Tây Diệp, đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng gầm rú.
Hắn đầy vẻ nghi hoặc nhìn về phía trước.
Xảy ra chuyện gì thế?
Hắn nhanh chóng chạy một mạch tới đó. Rất nhanh hắn đã nhìn thấy một cái hố sâu trên mặt đất. Tiếp theo, Lục Duyên liền nghe thấy âm thanh nạt nộ của Tây Diệp, tiếng kêu của bọn kiến Cát cùng với âm thanh chiến đấu vang lên.
Cái hố này, âm thanh này...
“Ổ của bọn kiến Cát?!”
Sắc mặt hắn nháy mắt liền thay đổi.