Trong màn ánh sáng, Lục Duyên đã tìm được ký hiệu và ghi nó lại.
Điểm của hắn tăng 5000 điểm, đạt tới 23322.
Hắn hơn Mẫn Nhi – người đứng thứ hai tới sáu nghìn điểm.
Đây cũng không phải là chênh lệch vài điểm có thể dễ dàng đuổi kịp được.
Nghe thấy Lý Thanh Hòa nói vậy, ba người kia đều không phản bác.
Nhưng cuộc kiểm tra vẫn chưa kết thúc, bốn người Lục Duyên vẫn tiếp tục săn giết hung thú.
Họ không ngừng đi sâu vào trong, càng tới gần khu vực trung tâm của thế giới nhỏ, thực lực của hung thú lại càng mạnh.
Cho dù là số lượng hung thú cấp mục đầu cũng tăng lên rất nhiều.
Ba người Dương Bình cũng bắt đầu gặp phải hung thú mục đầu cao cấp, thậm chí là mục đầu đỉnh phong.
Với thực lực của Dương Bình và Lâm Vi, họ gặp phải hung thú mục đầu cao cấp còn có thể miễn cưỡng giết chết được, nhưng gặp phải hung thú mục đầu đỉnh phong, lại chỉ có thể rời đi.
Cho dù thực lực Mẫn Nhi có mạnh hơn một chút, nhưng cũng chỉ có thể giết hung thú mục đầu cao cấp thoải mái hơn thôi, đối mặt với hung thú mục đầu đỉnh phong, cũng chỉ có thể đánh tới không phân thắng bại.
So với ba người họ, cho dù vận may của Lục Duyên rất bình thường, số lần gặp phải hung thú cấp mục đầu ít hơn ba người kia.
Nhưng thực lực của Lục Duyên mạnh mẽ, bất kể là hung thú mục đầu cấp bậc gì, gặp phải Lục Duyên đều chỉ có một con đường chết.
Chờ tới lúc cuộc kiểm tra còn lại chưa tới một tiếng nữa, Lục Duyên đã đạt được 103286 điểm.
Mẫn Nhi đứng thứ hai cũng chỉ mới được 49843 điểm mà thôi.
Hắn gần gấp đôi số điểm của người thứ hai.
Bên ngoài màn ánh sáng, tâm tư tranh giành vị trí đứng đầu của ba người đàn ông vạm vỡ đã hoàn toàn bị dập tắt.
"Sắp đến giờ rồi."
"Họ cũng sắp ra rồi chứ?"
Người đàn ông cao gầy nhìn đồng hồ, cười nói.
Lý Thanh Hòa vươn vai, nở một nụ cười.
Nàng rất hài lòng về biểu hiện của Lục Duyên.
Đúng lúc này, sắc mặt Lý Thanh Hòa trở nên gượng gạo, trợn tròn mắt, nhìn Lục Duyên trong màn ánh sáng.
"Hả? Duyên đệ đệ định làm gì vậy?"
Mấy người vốn đang xem cuộc chiến đấu ở trong màn ánh sáng khác, nghe thấy Lý Thanh Hòa nói vậy, tất cả đều nhìn sang.
Sau đó, họ trợn tròn mắt, lộ vẻ kinh ngạc.
Trong màn ánh sáng, Lục Duyên đi tới một khu vực đất hoang đầy đá vụn và cỏ dại.
Hắn đang nấp ở phía sau một đống đá vụn cao hơn hai mét. Cách đó mấy trăm mét là một con trâu lớn cao hơn hai mét với hai cái sừng dài sắc bén, toàn thân được thạch giáp màu xám trắng che phủ, đang nằm trên mặt đất nghỉ ngơi.
Thạch Giáp Man Ngưu, hung thú mục đầu nhị giai cấp thấp.
Lúc này Lục Duyên đang nhìn con Thạch Giáp Man Ngưu kia.
Đám người trước màn ánh sáng đều trợn tròn mắt.
Khóe miệng người đàn ông vạm vỡ giật giật, nói với vẻ không chắc chắn:
"Thằng nhóc này….chắc không phải định khiêu chiến Thạch Giáp Man Ngưu chứ?"
Người đàn ông cao gầy có phần không dám tin tưởng:
"Cho dù Thạch Giáp Man Ngưu không phải là hung thú loài rồng, thực lực trong ở cùng cấp không tính là xuất chúng, nhưng dù sao nó cũng là mục đầu nhị giai! Thằng nhóc này lấy đâu ra lá gan, cũng dám khiêu chiến với hung thú nhị giai chứ?"
Lý Thanh Hòa híp mắt lại, hai tay khoanh trước ngực khẽ siết chặt, trên mặt thoáng lộ vẻ lo âu.
Nàng cũng không ngờ Lục Duyên tự nhiên quay lại, định đánh hung thú nhị giai.
Vu lão nhìn Lục Duyên, cười híp mắt nói:
"Thằng nhóc thú vị, chắc hắn có kế sách gì đó, có thể đối phó được với Thạch Giáp Man Ngưu?"
Nghe Vu lão nói vậy, mấy người khác cảm thấy có lý, đều khẽ gật đầu.
Người đàn ông cao gầy mỉm cười nói:
"Chắc là vậy?"
Người phụ nữ trưởng thành mỉm cười:
"Có thể hắn còn có con át chủ bài nào đó mà chúng ta không biết cũng nên?"
Chỉ có Lý Thanh Hòa không chắc chắn lắm.
Theo cách nhìn của nàng về Duyên đệ đệ nhà mình, thằng nhóc kia hình như không phải là một người sẽ suy nghĩ tới kế sách lung tung nào đó?
Không phải hắn sẽ lỗ mãng xông lên chứ?
Trong lúc Lý Thanh Hòa đang suy nghĩ, trong màn ánh sáng, toàn thân Lục Duyên lập lòe ánh sáng màu đỏ, trong tay cầm Ám Hồng Chi Nhận xông thẳng về phía Thạch Giáp Man Ngưu.
Thạch Giáp Man Ngưu đang nghỉ ngơi bị quấy nhiễu, trong mắt lóe lên ánh đỏ, chợt đứng phắt dậy, quay đầu nhìn về phía Lục Duyên.
"Bò..ò!"
Nó tức giận gầm lên, lao về phía Lục Duyên.
Trước màn ánh sáng, nụ cười trên mặt mấy người Vu lão đồng thời cứng đờ, hơi ngỡ ngàng.
"Cứ xông thẳng tới như vậy sao?"
"Giỏi thật, thằng nhóc này là một kẻ lỗ mãng à?"
Nếu Lục Duyên có chút chuẩn bị, định ngấm ngầm hại Thạch Giáp Man Ngưu, họ còn có thể tiếp nhận được.
Nhưng...mẹ nó ngươi lại xông thẳng vào như vậy?
Ngươi định làm gì vậy?
Ngươi cũng quá xem thường mục đầu nhị giai đấy!
Chỉ có khóe miệng Lý Thanh Hòa giật giật. Ta đã biết mà!
Trong thế giới nhỏ.
Lục Duyên nhìn thấy Thạch Giáp Man Ngưu xông về phía mình, trong mắt lóe lên sự hưng phấn.