Mục lục
Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó hắn nhìn Dạ Dạ, trong mắt vẫn mang vẻ kinh hãi.

Trước khi nhảy xuống, Dạ Dạ để lại một bóng đen tại chỗ, Lục Duyên còn tưởng rằng đó là thứ gì.

Không ngờ, nàng lại có thể xuất hiện từ trong bóng đen ở lại tại chỗ.

Chiến kỹ này mạnh quá.

Năng lực bảo vệ tính mạng đẳng cấp, có hơi giống với gen siêu phàm hệ không gian mà Lục Duyên luôn tâm niệm, thiểm thước.

Dạ Dạ không hề dao động với vẻ kinh hãi của Amy và Lục Duyên.

Nàng cúi đầu nhìn xuống phía dưới.

“Họ sắp tấn công rồi.”

Lục Duyên cũng quay đầu nhìn xuống phía dưới.

Hắc Hùng số một hiện ra hiện thực hình ảnh, Barton vút lên trời, sắc mặt hung dữ, rìu chiến trong tay chém xuống Hắc Hùng số một, bóng rìu màu đỏ máu tấn lao thẳng vào Hắc Hùng số một.

Ở xa xa có một khẩu súng băng xoắn ốc khổng lồ xoay tròn bắn về phía Hắc Hùng số một.

Cảm nhận được uy lực đáng sợ đó, da đầu Lục Duyên tê dại.

Thật mạnh!

Hắc Hùng số một toàn lực tăng tốc, đột phá âm thanh, phút chốc biến mất tại chỗ.

Bóng rìu màu đỏ máu và súng băng xoắn ốc bắn vào không trung, bay về phía xa từ từ tiêu tan.

Trên mặt đất, sắc mặt Bạch Lân băng lạnh, nhìn Hắc Hùng số một biến mất, lại quay đầu nhìn Barton một cái, quay đầu bỏ đi.

Barton cũng chú ý thấy Bạch Lân bỏ đi, trên mặt hiện lên sát khí lạnh lùng, cười dữ tợn một tiếng, sau đó, hắn cũng quay người bỏ đi.

Trên Hắc Hùng số một.

Trán của Amy đổ đầy mồ hôi lạnh, nàng vỗ nhẹ vào máy tính bảng, nghĩ lại vẫn còn rùng mình:

“Dọa ta sợ chết khiếp! Ta còn tưởng sắp bị bắn trúng nữa chứ.”

Lục Duyên nở nụ cười:

“Dù có bắn trúng thì hai đòn cũng không phá được lá chắn của ta đâu.”

Dạ Dạ nói với Amy:

“Ta cũng định đỡ đòn của chúng.”

“Xem ra hai tên đó đang để mắt tới chúng ta, thật là phiền phức.”

Lục Duyên cảm thấy có chút đau đầu:

“Mặc dù bây giờ Dạ Dạ đã gia nhập, với thực lực hiện tại của đội chúng ta thì cũng không đến mức phải sợ hai vương giả bậc hai kia. Nhưng nếu sơ suất vẫn sẽ gặp phải nguy hiểm. Chỉ có ngàn ngày làm trộm, chứ nào có ngàn ngày phòng trộm* đâu.”

*Chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có ngàn ngày phòng trộm: Ý chỉ khó có thể phòng ngự được lâu dài.

Dạ Dạ nhìn Lục Duyên:

“Ngươi muốn làm gì?”

Lục Duyên suy nghĩ một chút rồi nói:

“Tìm cách xem chúng ta có thể thoát khỏi họ hay không.”

Amy mở to mắt, có hơi ngạc nhiên:

“Tên bịp bợm, ngươi muốn đối phó với hai vương giả bậc hai kia sao? Với thực lực của chúng ta, chắc chắn không thể đối phó nổi họ đâu, đúng không?”

Lục Duyên mỉm cười nhìn về hướng trung tâm Phù Không.

“Nếu trong trường hợp bình thường thì thật sự rất khó để đối phó với chúng. Nhưng chúng ta cũng không phải là không có chút lợi thế nào.”

Dạ Dạ gật đầu, bình tĩnh nói:

“Với khả năng điều khiển sinh mệnh cơ giới của Lục Duyên, chúng ta rất có khả năng có thể tiến vào trung tâm Phù Không. Nếu thu được thứ gì trong đó thì có lẽ sẽ có hy vọng.”

Amy ngơ ngác nhìn Lục Duyên và Dạ Dạ:

“Thật sự có thể sao?”

Lục Duyên nở nụ cười:

“Chỉ là hy vọng thôi. Dù sao chúng ta cũng chưa tới trung tâm Phù Không. Nhưng mà...”

Trong mắt Lục Duyên lóe lên một tia sắc bén:

“Chúng đã coi chúng ta là con mồi thì chúng ta cũng phải đánh lại thôi. Nếu như có thể quét sạch hai tên đó, vậy thì toàn bộ trung tâm Phù Không sẽ tùy cho chúng ta định đoạt.”

Nghe vậy, đôi mắt màu tím của Amy lóe lên tia sáng.

“Đúng! Nếu như hai vương giả bậc hai kia bị chúng ta quét sạch, thì chúng ta sẽ là người mạnh nhất! Vậy chẳng phải chúng ta sẽ có thể tùy ý lấy đi toàn bộ bảo vật của trung tâm Phù Không sao?”

Nghĩ đến đây, Amy phấn khích siết chặt tay.

Sau đó, hình như nàng ấy nghĩ ra điều gì đó lại mỉm cười:

“Tốt nhất chúng ta nên giết cả hai người kia! He he he! Ai bảo chúng tấn công bản tiểu thư chứ! Hừ!”

Lục Duyên:

“...”

Dạ Dạ:

“...”

Cả hai đều nhìn Amy.

Amy có chút thắc mắc:

“Sao vậy?”

Khóe miệng của Lục Duyên giật giật:

“Không có gì, ngươi đúng là dám nghĩ việc lớn.”

Ngay cả Lục Duyên cũng chỉ muốn dọn dẹp họ thôi, bởi vì bản thân thực lực của một thiên tài cấp vương giả đã không tầm thường rồi.

Cộng với những thành quả thu được trong di tích trước đó, nếu muốn giết chúng, độ khó có thể nói là bằng với leo lên trời.

Dù vậy, ngay cả một cô gái ngốc nghếch như Amy cũng dám nghĩ tới điều đó thì suy xét thử cũng không sao?

Trong ánh mắt Lục Duyên lóe lên tia sáng sắc bén.

Amy đắc ý chống tay lên hông:

“Đương nhiên rồi! Chỉ cần dám nghĩ là có thể làm được. Gan của bản tiểu thư rất lớn đó!”

Lục Duyên mỉm cười gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Dạ Dạ.

Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Dạ Dạ cũng nở một nụ cười:

“Vậy thì thử xem.”

“Ừ.”

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Hắc Hùng số một tiếp tục bay về hướng trung tâm Phù Không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK