Mục lục
Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói của Tiết Nhân dần trở nên không thể nghe thấy, hơi thở của hắn càng ngày yếu đi.

Hắn nhắm mắt lại, nếp nhăn nơi khóe mắt có chút ướt át.

Hơi thở cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán.

Nghe thấy lời nói cuối cùng của Tiết Nhân, trong mắt Lục Duyên lóe lên một tia phức tạp.

Đúng lúc này, một lượng lớn sương mù màu đen xuất hiện trên người Tiết Nhân.

Từng tiếng chét thê lương kinh khủng vang lên chói tai, khiến người ta tê dại cả da đầu.

Chuyện gì xảy ra?!

Đồng tử Lục Duyên co rụt lại, nhìn chằm chằm vào sương mù màu đen.

Sương đen ngày càng dày đặc, phiêu bồng trên thi thể của Tiết Nhân.

Lục Duyên nhìn vào màn sương đen, sắc mặt bỗng hơi thay đổi.

Mà trong cơ thể hắn, khối lập phương tiến hoá đang vờn quanh chuỗi gen bỗng rung động.

Loại cảm giác chấn động này, lúc trước khi Lục Duyên gặp được Thận Long cũng có thể nghiệm gần giống như vậy.

Đúng lúc này, sương đen bỗng bắt đầu thu lại.

Nương theo sự co lại của sương đen, khối lập phương tiến hoá cùng ngày càng chấn động, thậm chí nó chấn động mạnh đến nỗi khiến đám sương trắng xung quanh cũng xung động theo.

Trong đầu Lục Duyên ngập tràn dấu hỏi chấm.

Khối lập phương tiến hoá này bị làm sao vậy?

Sương đen đã thu lại đến cực hạn, Lục Duyên nhìn thấy một hạt trân châu màu đen.

Hạt trân châu đen nhánh lơ lửng trên thi thể của Tiết Nhân, từng luồng sương đen không ngừng toả ra từ viên trân châu đen.

Ngay khi viên trân châu màu đen xuất hiện, khối lập phương tiến hoá cũng chấn động đến mức độ lớn nhất.

Cái quái gì vậy?

Lục Duyên nhìn chằm chằm vào viên trân châu màu đen.

Ý thức của hắn trở nên hơi hỗn loạn, hình như hắn nghe thấy có người đang gọi hắn, có người đang hô hoán hắn hãy cầm viên trân châu màu đen kia đi.

Ánh mắt của hắn có chút mê man, chầm chậm đi về phía viên trân châu màu đen.

Đúng vào lúc này, khối lập phương tiến trong cơ thể Lục Duyên bỗng chớp động từng đợt ánh sáng màu xanh, ý thức của hắn cũng lập tức tỉnh lại.

Hắn sợ hãi toát một thân mồ hôi lạnh, có chút kinh ngạc nhìn về phía viên trân châu màu đen, ánh mắt ngập tràn cảnh giác mà lùi về sau hai bước.

Cái thứ đồ quái quỷ này tà môn quá.

Chẳng lẽ đây chính là vật dị hoá trong truyền thuyết sao?

Sự kiện lúc trước trông thế nào cũng giống sự kiện dị hoá, vậy món đồ này hẳn là vật dị hoá trong truyền thuyết rồi.

Đúng lúc này, Lục Duyên phát hiện dường như có vật gì đó đang bay ra từ viên trân châu màu đen, nhập vào cơ thịt của hắn, sau đó bị khối lập phương tiến hoá hấp thụ.

Hắn bình tĩnh lại, nhìn về khối lập phương tiến hoá, phát hiện hình như khối lập phương tiến hoá to hơn một chút thì phải?

Hơn nữa, nó cũng không chấn động nữa.

Ánh mắt Lục Duyên lộ chút kinh ngạc.

Sao lại thế này?

Khối lập phương tiến hoá hấp thụ cái gì thế?

Chẳng nhẽ bên trong viên trân châu màu đen này còn có thứ gì đó khiến cho khối lập phương tiến hoá trở nên mạnh hơn à?!

Hay nói là khối lập phương tiến hoá vốn đang che dấu công năng?

Lúc trước khi nhìn thấy Thận Long, khối lập phương tiến hoá cũng chấn động.

Chẳng nhẽ cũng giống khi đụng phải viên trân châu màu đen này à?

Trong đầu Lục Duyên ngập tràn dấu hỏi chấm nhưng lại không có được đáp án.

…………

Mấy phút trước.

Tiểu khu Leath.

Từng đợt kiếm quang màu đen loé lên, dường như trong không khí đều ngập tràn kiếm khí sắc bén không gì sánh nổi.

Tay phải Lý Thanh Hoà cầm trường kiếm, tay trái cầm điếu thuốc lá, nàng nhả khói thuốc, híp mắt lại, lạnh lùng nhìn bóng đen đã bị chia năm xẻ bảy.

So với ban đầu, bóng đen còn ảm đạm hơn nhiều, đến số lượng cũng ít đi rất nhiều.

Số còn lại còn chưa đến một phần ba của đám ban đầu.

Đám bóng đen chỉ còn một phần ba này vặn vẹo, tiếp tục dung hợp.

Lý Thanh Hoà biến mất khỏi chỗ, kiếm khi màu đen lại tiếp tục bùng nổ.

Bóng đen bị chém ngày càng nhỏ vụ.

“A!!!”

Một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn vang lên, bóng đen biến thành một làn sương đen, hoàn toàn tiêu tán.

Khoé miệng Lý Thanh Hoà hơi nhếch lên.

Đúng lúc này, sắc mặt nàng hơi thay đổi.

“Hử? Người đâu rồi? Không ở chỗ này sao?”

Lúc này nàng mới phát hiện, vậy mà Tiết Nhân lại không dung hợp với bóng đen.

Nàng khẽ cau mày, sau đó nhanh chóng xoay người, nhìn về đằng xa.

Thân thể nàng nhanh chóng biến mất.

Trên một toà cao ốc, thân thể Lý Thanh Hoà hiện ra.

Nàng nhìn xuống đường cái ở phía dưới, sau khi nhìn thấy Lục Duyên, ánh mắt nàng lộ lên chút kinh ngạc.

“Duyên đệ đệ? Sao hắn lại ở đây? Hử? Đợi đã…..”

Nàng cảm nhận được khí tức ở trên người Lục Duyên, ánh mắt có chút khiếp sợ:

“Khí tức của Duyên đệ đệ….cấp một rồi?! Nhanh vậy sao?? Mà độ lớn mạnh của khí tức này…..không phải là cường độ mà gen cấp tinh nhuệ nên có mới phải….”

Lý Thanh Hoà có chút kinh ngạc:

“Đừng bảo là hắn đã ghi chép gen cấp đầu mục nhé? Sao có thể nhanh như vậy chứ? Cũng không phải, nếu chỉ là một gen cấp đầu mục thì cường độ này vẫn không đúng……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK