“Loài người! Ngươi tưởng rằng ông đây dễ đối phó sao?”
Tay hắn ta cầm hai thanh cự kiếm chém về phía Lục Duyên.
Lục Duyên nheo mắt lại, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.
Ngay khi hắn chuẩn bị né đòn phản công, một sợi dây leo màu tím nhanh chóng quấn lấy hai tay của người đầu chó như một con rắn, khiến cho động tác của hắn ta lập tức dừng lại.
“Cái gì?”
Người đầu chó cầm thanh cự kiếm vô cùng kinh ngạc và hoảng sợ.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Lục Duyên lóe lên vẻ kinh ngạc và vui mừng.
Hay lắm!
Hắn giơ ngón tay cái lên với cô gái tóc tím, phản ứng vô cùng nhanh, can thiệp vô cùng chính xác.
Đúng là rất lợi hại.
Trong mắt hắn lóe lên một tia lạnh lẽo, từng vệt sáng màu đỏ đồng xẹt qua người hắn, ánh sáng đỏ đồng xoay tròn rồi toàn lực bộc phát.
Phụt!
Kiếm quang màu đỏ sượt qua cổ tên người đầu chó, đầu hắn ta bay vút lên trời, máu phun thành cột.
“Chết tiệt! Nhị Cẩu Tử!”
Lục Duyên đột kích quá nhanh, phản ứng của cô gái tóc tím cũng nằm ngoài dự đoán của mọi người. Chúng không ngờ rằng một làn sóng đột kích lại làm làm bay đầu của một trong những người đầu chó.
Chúng trợn mắt, lập tức nổi giận.
“Lại là con người! Cùng xông lên giết!”
Hai người đầu chó và ba người Carman nhìn nhau, phân công rất rõ ràng. Ba người Carman sẽ đối phó với cô gái tóc tím, hai người đầu chó còn lại sẽ tấn công Lục Duyên.
…
Amy Algebi, người bị bao vây vốn đã tuyệt vọng rồi. Nàng đang định đến Thiên La thành, nhưng không ngờ lại bị một đám người dị tộc tấn công.
Nếu không nhờ vào kỹ thuật chiến đấu gen của nàng đủ mạnh, cơ thể lại có không ít thuốc và bùa chú sát thương thì nàng đã chẳng thể trụ được bao lâu.
Mặc dù vậy, sau khi dùng hết bùa chú và thuốc, giết hơn hai mươi đối thủ, vật dụng mang theo cũng đã cạn kiệt gần hết.
Sau khi thể lực bị suy kiệt, sớm muộn gì nàng cũng sẽ chết.
Amy Algebi nghiến răng, trong lòng vô cùng tức giận.
Nếu không phải do trước đó gặp phải một con hung thú đầu đàn cấp hai, nàng đã dùng không ít thuốc và bùa chú để bỏ chạy, dẫn đến số lượng thuốc và bùa chú không còn nhiều thì nàng đã có thể dùng bùa chú đập chết đám người này ngay rồi!
Nhưng đúng lúc nàng tuyệt vọng, một chàng trai đã lao đến giúp đỡ.
Là một thiên tài của gia tộc Algebi, nàng đã được huấn luyện thực chiến từ rất sớm, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, vì vậy nàng lập tức hiểu ra mình cần làm gì ngay.
Đương nhiên, nàng cũng không ngờ rằng mình có thể giúp chàng trai khống chế đối thủ nhanh như vậy.
Một đòn ăn ngay!
Lúc này, nhìn thấy năm người dị tộc còn lại chia làm hai, đôi mắt màu tím nhạt của nàng lóe lên, nhìn về phía người thanh niên, nói: “Ta sẽ hỗ trợ ngươi, chúng ta đánh bại từng người một!”
Lục Duyên nhìn hai người đầu chó xông tới, nheo mắt lại, vừa định đối đầu thì nghe thấy giọng nói của Amy.
Lục Duyên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Amy, phát hiện Amy cũng đang nhìn mình.
Lục Duyên cười gật đầu:
“Được!”
Amy đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên, những sợi dây leo màu tím trải rộng ra như mạng nhện, lao về phía năm người đầu chó và Carman. Hầu hết trong số đó hướng về hai người đầu chó đang tấn công Lục Duyên.
“Nếu là trước đây, chúng ta còn lo lắng, nhưng hiện tại ngươi còn lại bao nhiêu sức lực chứ?”
Người Carman cầm trọng kiếm cười nhạo, ánh sáng trắng xám lóe lên trên thanh kiếm, kiếm quang quét qua không khí, cắt đứt một lượng lớn dây leo.
Thấy vậy, Amy cau mày, thể lực của nàng đã bị tiêu hao quá lớn, hiện tại sức bền của dây leo đã suy yếu đến một mức độ nào đó rồi.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Duyên lập tức hiểu được tình huống hiện tại.
Với tình hình hiện tại của cô gái tóc tím, việc có thể giết người đầu chó trước đó rõ ràng là do đối phương không kịp trở tay.
Bây giờ bên kia đã nâng cao cảnh giác thì việc tiếp cận quả thực rất khó.
Nhưng sắc mặt Lục Duyên vẫn không chút thay đổi.
Ngoại trừ hai tên Đầu Chó và Carman cầm đầu, những người khác không đủ sức đe dọa hắn.
Khi hai người đầu chó tới gần Lục Duyên và chuẩn bị tấn công, Lục Duyên lại giậm chân xuống mặt đất, cơ thể của hắn lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Hắn xuất hiện phía sau người đầu chó yếu hơn, thanh cự kiếm mang theo kiếm quang sắc bén chém về phía cổ người đầu chó.
Đồng tử của người đầu chó cầm rìu chiến rực lửa chợt co lại, lộ ra một tia kinh ngạc.
“Cái gì?”
Hắn ta không ngờ rằng tốc độ của Lục Duyên còn nhanh hơn trước một bậc.
“Dừng lại cho ta!”
Người đầu chó gầm lên một tiếng, chiếc rìu chiến chém về phía Lục Duyên, ngọn lửa hừng hực khiến không khí có phần căng thẳng.
Lục Duyên mặt không biến sắc, thậm chí còn không hề động đậy.
Một ánh sáng xanh đậm lóe lên trên chiếc nhẫn xoay tròn trong tay hắn.
Một mũi tên nước bắn vào chiếc rìu chiến.
Phụt!
Chiếc rìu chiến chợt ngừng lại, sức tấn công yếu đi rất nhiều.