Đồ đạc trong nhà cũng tiện tay đặt lung tung.
Nói thật, nếu không có người máy thông minh, chắc chắn Lý Thanh Hòa được coi là kẻ vô dụng trong cuộc sống.
Hắn cười, lên tiếng nói:
“Ta đi gọi nàng dậy.”
Tư Thính Vũ gật đầu:
“Ừm.”
Lục Duyên đi đến cửa phòng và gõ cửa:
“Thanh Hòa tỷ, dậy đi!”
Trong phòng vang lên âm thanh mờ hồ, cũng không nghe rõ là nói gì.
Lục Duyên mở cửa rồi đi vào.
Sau đó Lục Duyên liền nhìn đến Lý Thanh Hòa dạng hai chân hai tay nằm trên giường, trên người đắp một lớp chăn màu trắng mỏng, cánh tay và chân trắng tuyết đều lộ ra bên ngoài.
Còn có thể lờ mờ thấy quần áo lót bên trong màu đen.
Lục Duyên ho khan một tiếng, hơi đỏ mặt.
Nhưng Lục Duyên vẫn lặng lẽ khắc sâu hình ảnh này vào trong đầu.
Oa, không ổn rồi, không ổn rồi.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy tư thế ngủ của Lý Thanh Hòa, có hơi mất hình tượng.
Lục Duyên lên tiếng nói:
“Thanh Hòa tỷ, dậy đi.”
“Ồ….”
Lý Thanh Hòa nghe thấy giọng nói, chậm rãi mở mắt, sau đó ngồi dậy vuốt mái tóc màu đen của mình, rồi vươn vai, ngáp một cái.
Sau đó, nàng nhìn sang Lục Duyên, cười hi hi lên tiếng nói:
“Duyên đệ, chào buổi sáng?”
Lục Duyên liếc nhìn một cái, phát hiện chiếc chăn của nàng tuột xuống, khóe miệng co giật:
“Thanh Hòa tỷ, chú ý hình tượng một chút, tốt xấu gì còn có ta ở đây.”
Lý Thanh Hòa ngáp một cái, không để tâm xua tay nói:
“Không sao không sao, dù sao cũng chỉ có ngươi thấy.”
Sau đó nàng nghĩ đến điều gì ánh mắt sáng lên, cười xấu xa nhìn Lục Duyên:
“Duyên đệ, có muốn nhìn thêm cái khác không?”
Ánh mắt của Lục Duyên sáng lên, trong lòng hơi kích động:
“Thật sự được sao?”
Lý Thanh Hòa nheo mắt lại, nở nụ cười:
“Nhìn cái đầu ngươi!”
Sau đó Lục Duyên cảm thấy lồng ngực của mình bị người ta đá một cú, cả người bay ra ngoài, đập vào bức tường bên ngoài cửa, cửa phòng được đóng lại.
Lục Duyên nhếch miệng, lồng ngực khó chịu, nhưng Lý Thanh Hòa đã khống chế lực đạo, hắn cũng không bị thương.
Nhưng trong lòng có chút bị tổn thương.
Xí, hắn còn tưởng rằng nàng thật sự cho hắn xem cái khác cơ.
Miệng lưỡi của phụ nữ là quỷ lừa người.
Lục Duyên nhìn cửa phòng bị đóng một cái, lặng lẽ trở lại phòng ăn.
Sau đó hắn thấy Tư Thính Tuyết liếc nhìn hắn với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt giống như đang nhìn rác rưởi.
Tư Thính Vũ Bên cạnh cũng tỏ sắc mặt cổ quái, lên tiếng nói với vẻ mặt nghiêm túc:
“Dù sao vẫn có ta và Thính Tuyết ở đây, ngươi và Thanh Hòa phải chú ý ảnh hưởng.”
Lục Duyên:
“…”
Lại bị nghe được rồi.
Ngẫm lại cũng phải, đều là chiến sĩ gen, cửa cũng không đóng, có thể không nghe thấy mới lạ.
Da mặt của Lục Duyên vốn mỏng, bây giờ có chút xấu hổ.
Hắn lặng lẽ ngồi xuống, bắt đầu ăn cháo.
Sau đó hắn có chút kinh ngạc:
“Hương vị thực sự rất ngon, đạo sư thật lợi hại. Không chỉ có thực lực cường mạnh, ngay cả tài nấu ăn cũng giỏi vậy.”
Lời hắn nói là nói thật, Tư Thính Vũ nấu thực sự rất ngon.
Tư Thính Vũ cười:
“Thích thì ăn nhiều thêm đi.”
Rất nhanh, Lý Thanh Hòa đi ra.
Rất nhanh, mọi người ăn xong bữa sáng, Lý Thanh Hòa nằm dài trên sofa, giống như một con cá ươn.
Tư Thính Vũ nhìn về phía Tư Thính Tuyết:
“Thính Tuyết, ta đưa ngươi quay về doanh địa số 306 nhé?”
Tư Thính Tuyết gật đầu:
“Ừm.”
Tư Thính Vũ quay đầu nhìn về phía Lý Thanh Hòa:
“Thanh Hòa, chờ ta quay về, chúng ta cùng nhau quay về pháo đài.”
“Ừm, được.”
Lý Thanh Hòa đang chơi Shisen-Sho, trả lời có chút không để tâm lắm.
Tư Thính Vũ cũng không để ý, đưa Tư Thính Tuyết ra ngoài.
Lục Duyên thấy hiện tại hình như mình cũng không có việc gì, ngồi đến bên cạnh Lý Thanh Hòa, lấy điện thoại ra kiểm tra Chiến Võng.
Hắn vừa ngồi xuống, Lý Thanh Hòa đã đặt cái chân trắng tuyết lên đùi của hắn, đổi tư thế nằm thoải mái hơn.
Lục Duyên Lý Thanh Hòa chuyên tâm chơi Shisen-Sho, chỉ cười, cũng không nói gì.
Không bao lâu, Lý Thanh Hòa đột nhiên cau mày, sau đó dùng chân đá Lục Duyên, lên tiếng nói:
“Duyên đệ, mau giúp ta qua cửa ải này!”
Nàng ném điện thoại qua.
Lục Duyên đón lấy điện thoại rất thành thục và bắt đầu chơi.
Lúc ở nhà của Lý Thanh Hòa ở Đế Đô, họ cũng vậy.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Lý Thanh Hòa vang lên, có người gọi tới.
Lục Duyên nhìn một cái, tên được ghi là: Lão già thối.
Lục Duyên:
“???”
Hắn lên tiếng nói:
“Thanh Hòa tỷ, có người gọi điện thoại cho ngươi.”
Hắn trả điện thoại cho Lý Thanh Hòa.
Lý Thanh Hòa tiếp nổi lên di động:
“A lô, lão gia...Ừm...Ừm! Ta ở doanh địa số 257...Duyên đệ cũng ở đây...Ngươi muốn gặp hắn?”
Lý Thanh Hòa nhìn Lục Duyên một cái, Lục Duyên tỏ vẻ mặt khó hiểu.
Lý Thanh Hòa cười gật đầu:
“Vậy ta đưa hắn đến gặp ngươi nhé.”
Lý Thanh Hòa cúp điện thoại, Lục Duyên gần như đoán được, lên tiếng nói:
“Thanh Hòa tỷ, vị này là…”
Lý Thanh Hòa vươn vai, vắt vẻo đung đưa cái chân đặt trên đùi Lục Duyên, lên tiếng nói:
“Là lão gia nhà ta. Trước đây hắn đã biết ngươi, vẫn muốn gặp mặt ngươi, lần này vừa hay hắn cũng đến phòng tuyến, muốn gặp ngươi. Chốc nữa chúng ta đến pháo đài tiền tuyến.”
Lục Duyên giật khóe miệng:
“Lão gia nhà ngươi, chẳng lẽ là Âm Ảnh Chiến Đế?”
Lý Thanh Hòa cười xấu xa nhìn Lục Duyên:
“Nếu không, ngươi cho rằng là ai?”
“He he he~sợ rồi?”
Nàng lấy chân ấn vào lồng ngực của Lục Duyên.
Lục Duyên nghiêm túc nói:
“Sao ta lại sợ được? Ta kính trọng ngưỡng mộ Chiến Đế tiền bối đã lâu, có thể gặp được tiền bối là vinh hạnh của ta.”
Lý Thanh Hòa bĩu môi, có chút nhàm chán.
“Đợi Thính Vũ quay lại, chúng ta xuất phát...Đúng rồi, mau qua ải cho ta!”
“Ồ!”