Tư Thính Tuyết thản nhiên nói: “Tầng lớp trên của Khởi Nguyên Chi Địa không phải cũng sống chết do số sao?” Tư Thính Vũ sững người, sau đó cười cười: “Ngươi nói cũng đúng.” Lúc này, Lục Duyên nghe thấy giọng nói của Tư Thính Vũ truyền tới: “A Duyên…Hãy chăm sóc tốt cho muội muội của ta.” Lục Duyên sững sờ, sau đó liếc nhìn Tư Thính Vũ đang một mặt nghiêm túc, nói vọng lại: “Đạo sư yên tâm, có ta ở đây rồi.” “Ừ.” ... Sau vài giờ, họ đi đến một khu vực hoang vu....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.