Amy nghe vậy, cơ thể chấn động!
Đúng thế! Là một Algebi trưởng thành, không dễ rơi nước mắt!
Sao Amy ta có thể khóc được?
Trong lòng cô hơi thất vọng, trong ánh mắt mang theo vẻ kiên định, gật đầu mạnh:
“Lần sau chắc chắn ta sẽ không khóc!”
Vương Linh Linh cười híp mắt xoa đầu Amy:
“Cô chủ không hổ là Algebi trưởng thành!”
“Đương nhiên rồi!”
Amy tỏ vẻ tự đắc.
Đúng lúc này, cửa phòng được mở ra, một người phụ nữ tóc vàng có vài phần giống với Amy, thân hình cao cao trưởng thành đi vào.
Vương Linh Linh nhìn người phụ nữ tóc vàng, đứng lên, cung kính nói:
“Phu nhân.”
Gwen Algebi gật đầu với Vương Linh Linh, ôn hòa nói:
“Linh Linh, ngươi vất vả rồi.”
“Chăm sóc tốt cô chủ là việc ta nên làm.”
Gwen ngồi bên giường, nhìn sang Amy, lên tiếng nói:
“Amy, ngươi chết trong Khởi Nguyên Chi Địa, không sao chứ?”
Đây là lần đầu tiên con gái của mình chết, Gwen lo lắng con gái của mình không thể chịu đựng.
Amy nhìn thấy Gwen, cay sống mũi, suýt nữa lại bật khóc.
Nhưng nghĩ đến mình đã là một Algebi trưởng thành, Amy liền kiềm chế.
Cô tỏ vẻ mặt không sao vung tay bàn tay nhỏ:
“Mẹ, ta không sao!”
Gwen nhìn khoang mắt hơi đỏ của Amy, cũng không bóc trần, cười nói:
“Không sao thì tốt. Trước đó đã nói cho người bảo vệ ngươi đến Thiên La thành, ngươi cứ muốn đi một mình. Bây giờ chết đi ra phải không?”
Amy nghe vậy, nhăn mũi, không vui nói:
“Ta đã là người lớn rồi! Đã có thể đi con đường của mình!”
Gwen cười không được khóc không xong:
“Đúng đúng đúng, ngươi đã là người lớn rồi. Ngươi chết đi ra thế nào? Ta đi vào báo thù.”
Vừa nói, trong mắt cô hiện lên sát ý lạnh lùng.
Amy liếc nhìn Gwen:
“Mẹ à, hay là thôi đi, chắc chắn ngươi không báo thù được.”
Gwen nhướn lông mày:
“Sao thế? Coi thường mẹ ngươi hả? Ngươi cứ nói rốt cuộc là ai! Ngươi xem ta có thể báo thù cho ngươi không!”
“Ồ, là Thận Long.”
Gwen: “?”
Vương Linh Linh: “?”
Hai người cùng thộn mặt.
Bầu không khí rơi vào im lặng ngại ngùng.
Amy liếc nhìn Gwen, cười hi hi nói:
“Mẹ à, mẹ phải báo thù cho ta đấy! Tấn công tấn công tấn công!”
Gwen hồi thần lại, cô ho khan một tiếng:
“Khụ...con gái ngoan, ngươi chắc chắn là Thận Long?”
Amy bị mẹ mình nghi ngờ, hai tay chống nạnh, vẻ mặt không vui:
“Đương nhiên là Thận Long rồi! Lúc đó con đang ở trong rừng rậm sương mù, vừa giết mấy chục người đầu chó và người Carman, sắp đến Thiên La thành rồi. Kết quả ai ngờ đột nhiên sương mù nổi lên, sau đó Thận Long xuất hiện. Nó nhìn còn một cái, sau đó hóa đông cứng sương mù, ép chết con.”
Gwen và Vương Linh Linh nghe lời của Amy bèn ngẩn người.
Thông tin này hơi lớn.
Hai người nhìn nhau, Gwen lên tiếng nói:
“Đợi đã...Amy, ngươi nói Thận Long nhìn con một cái? Sao ngươi biết nó nhìn ngươi.”
Amy chớp mắt:
“Đương nhiên là ta nhìn thấy rồi! Ta không bị mù mà!”
Amy bày thái độ tại sao hai người lại cảm thấy ta là kẻ mù.
Gwen: “?”
Vương Linh Linh: “?”
Hai người lại nhìn nhau lần nữa, sắc mặt Gwen hơi cổ quái:
“...Ngươi nói con nhìn thấy Thận Long? Ngươi có thể nhìn thấy Thận Long?”
Amy không vui phùng cái miệng nhỏ:
“Ta đã nói con không mù! Sao ta lại không nhìn thấy! Một con Thận Long lớn như vậy, ở ngay trước mặt!”
Gwen và Vương Linh Linh hơi ngây ngốc.
Một con to như thế?
Sắc mặt Gwen nghiêm túc, cô nhìn Amy:
“Amy, ngươi chắc chắn con không xuất hiện ảo giác chứ?”
“Sao có thể! Lúc đó có người đi cùng ta, hắn cũng nhìn thấy! Hai chúng ta không thể nào cùng xuất hiện ảo giác chứ?”
“Còn có một người nữa?”
Sắc mặt Gwen và Vương Linh Linh nghiêm túc.
“Nam hay nữ, hắn có làm gì ngươi không?”
Amy bị thái độ của hai người làm cho sững sờ.
“Không phải bây giờ đang nói chuyện Thận Long sao?”
Gwen và Vương Linh Linh cũng phát hiện phản ứng của mình quá kích động.
Bọn họ định thần lại, sắc mặt Gwen nghiêm trọng.
“Cho nên ngươi thực sự nhìn thấy Thận Long?”
“Ngươi thực sự nhìn thấy rồi!”
Bầu không khí im lặng, Gwen chậm rãi lên tiếng:
“Amy, ngươi cùng ta đi gặp ông nội.”
“Phải gặp ông nội?”
Amy ngẩn người, hơi kinh ngạc.
“Việc này phải nói với ông nội sao?”
“Amy, ngươi không hiểu đâu.”
Gwen lắc đầu:
“Đi theo ta. Linh Linh, ngươi thu dọn phòng đi.”
Vương Linh Linh gật đầu:
“Ừm.”
Gwen đưa Amy rời khỏi phòng, tốc độ của Gwen cực nhanh, bế Amy nhanh chóng đến trước viện nhỏ yên tĩnh.
Xung quanh sân viện tràn ngập giàn nho màu tím, đóa hoa rực rỡ nở trên giàn nho, hương thơm ngào ngạt.
Gwen hét vào cửa lớn:
“Ông nội, ta và Amy có chuyện muốn nói.”
Cổng lớn sân viện được mở ra, một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng, tướng mạo anh tuấn đi ra.
Người đàn ông trung niên đứng ở đó, dường như một người bình thường.
Nhưng Gwen và Amy đều nhìn hắn với vẻ mặt tôn kính.
Hắn chính là Thiên La chiến đế.
Adams Algebi.
Sau khi nhìn thấy Amy, hắn nở nụ cười mỉm cưng chiều:
“Amy, Gwen, vào đi.”
Hai người đi vào sân viện theo Adams.
Trong sân viện bày các loại hoa tươi, hương thơm lan tỏa.
Bọn họ theo Adams đến một sân đình nhỏ ngồi xuống.
Adams hỏi:
“Hai người có chuyện gì muốn nói.”
Gwen lên tiếng nói với vẻ mặt nghiêm túc:
“Amy gặp được Thận Long.”
“Ồ? Rừng rậm sương mù nổi sương rồi sao? Chẳng trách Amy lại đi ra từ Khởi Nguyên Chi Địa.”
Adams không lưu tâm cười.
“Ông nội, ý của ta là Amy nhìn thấy hình dạng của Thận Long.”
Nụ cười trên khuôn mặt Adams cứng đờ, khuôn mặt hiện lên vẻ nghiêm túc, nhìn Amy:
“Amy, ngươi nói thật không?”