Lý Thanh Hòa nhìn cái hố sâu, đôi mắt nheo lại.
Nàng lại biến mất giữa không trung.
Bóng đen lại lần nữa khựng lại.
Tiếp đó, thân thể của nó bị phân thành nhiều mảnh nhỏ hơn cả lần trước.
Vô số đường kiếm quang bùng nổ, như muốn nuốt sống nó.
Lý Thanh Hòa hiện ra ở cách đó không xa, lạnh lùng nhìn những mảnh vụn.
Một lúc sau, những mảnh vụn lại dần dần tụ lại.
Lý Thanh Hòa nhíu mày, cất giọng nhàn nhạt:
“Ta không tin ngươi có thể tự hồi phục vô số lần.”
Kiếm quang đen nhánh lại bùng nổ, bóng đen vừa bắt đầu tụ lại lại tan tác thành vô số mảnh.
Cách tiểu khu không xa, thân thể Tiết Nhân hiện ra.
Lúc này thân thể hắn trở lên gầy gò, mái tóc hoa râm giờ đây trắng xóa, sắc mặt trắng bệch.
Sức mạnh vốn đạt đến chiến tôn cấp bốn giờ đây tiêu hao nghiêm trọng, hơi thở vô cùng suy yếu.
Hắn nhìn bóng đen ở phía xa không ngừng bị chém tan tác, khạc ra một ngụm máu tươi:
“Đáng chết! Đáng chết! Cấp chiến vương! Con nhóc đó cấp chiến vương! Tại sao khu dân nghèo lại có kẻ mạnh như vậy?! Công sức mười năm công cốc hết rồi! Không chống đỡ được bao lâu nữa rồi. Nó là một con quái vật! Cho dù có dùng hết tất cả linh hồn cũng không thể cản được nàng ta. Rút trước đã, đến khu hoang dã!”
Hắn ôm ngực, rón rén chạy đi.
Khi hắn đã chạy được một đoạn, đột nhiên nhìn thấy ở gần đó có hai bóng người.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Tiết Vượng, trong mắt Tiết Nhân xoẹt qua một tia đen tối, hắn nở nụ cười ác độc.
“Ít ra cũng hồi phục được một tí.”
Hắn hóa thành tàn ảnh, lao về phía hai người.
Lục Duyên và Tiết Vượng nghe thấy có tiếng ầm vang, đồng thời quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng động.
Khi nhìn thấy đám sương đen cuồn cuộn, bọn họ đều mở lớn hai mắt.
“Đó là cái gì?!”
Vẻ mặt Tiết Vượng thất kinh:
“Chiến sĩ gen?! Khu dân nghèo sao lại có chiến sĩ gen mạnh như vậy được??”
Lục Duyên cảm nhận được luồng sức mạnh ở phía xa, sắc mặt sửng sốt.
Không biết có phải là ảo giác hay không.
Hai luồng sức mạnh chiến đấu đó có một luồng gần như giống hệt với luồng sức mạnh mà trước đây hắn từng cảm nhận được ở nhà?!
Sao lại là loại chiến sĩ gen cấp bậc này??
Loại chiến sĩ gen cấp bậc này sao lại tấn công Thanh Hòa tỷ?
Trong đầu Lục Duyên tràn ngập những dấu hỏi.
Khi hai người đang kinh ngạc, thì một bóng đen đột nhiên xẹt qua, bổ về phía Lục Duyên.
Luồng sức mạnh áp bức khiến toàn thân Lục Duyên đổ mồ hôi lạnh, cả người lạnh lẽo.
Đồng tử của hắn co lại kịch liệt, uy hiếp chí mạng khiến tinh thần của hắn trở lên vô cùng rõ ràng.
Ánh sáng đỏ sậm tỏa ra quanh người hắn, toàn lực xoay chuyển Xích Đồng Chi Quang, Hắc Cương Kình cũng xoay chuyển theo.
Dưới uy hiếp chí mạng, Lục Duyên dồn ép sức mạnh toàn thân, Hắc Cương Kình nhuần nhuyễn cùng với những lĩnh ngộ từ phòng rèn luyện trọng lực không ngừng chạy qua trong đầu.
Hắn điều động toàn bộ sức mạnh toàn thân, co bắp, nội tạng đều rung động theo một tần số nhất định, sức mạnh bùng nổ.
Hắc Cương Kình tầng thứ tư dưới tình thế bị uy hiếp chí mạng này được Lục Duyên sử dụng.
Áo giáo hiện ra trên người hắn, trọng kiếm hiện ra trong tay.
Lục Duyên giương kiếm chống đỡ.
Nắm đấm của Tiết Nhân rơi trên trọng kiếm.
Uỳnh!!
Dòng sức mạnh từ nắm đấm của Tiết Nhân tác động lên thân kiếm, trọng kiếm nặng nề đập vào ngực Lục Duyên, sức mạnh cứ thế tuôn ra.
Thân thể Lục Duyên bay ra.
Rắc rắc rắc.
Tiếng xương cốt vỡ vụ vang lên.
Lục Duyên đập vào vách tường, hằn lại trên vách tường một chỗ lõm sâu.
Sau đó thân thể hắn mới rơi xuống đất.
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, đầu óc trống rỗng, sau đó bị cơn đau đánh úp.
Hắn có thể cảm nhận được xương ức, xương sườn của mình gãy ra, cánh tay tê rần, nội tạng đau như bị nghiền nát.
Chỉ một đòn, Lục Duyên đã bị trọng thương.
Hắn không kịp nghĩ nhiều, dốc hết sức vận linh lực, kích phát chiến kỹ hồi xuân, năng lượng sống lan ra khắp thân thể.
Cơ thể hắn bắt đầu hồi phục.
Lục Duyên lại lấy ra một bình thuốc trị liệu liều mạnh, khó khăn mở nắp bình.
Dược hiệu của thuốc cộng thêm thuật hồi xuân cùng phát huy tác dụng.
Thân thể đau đớn của Lục Duyên dần cảm thấy ấm áp, thương thế của hắn đang hồi phục với tốc độ vô cùng nhanh.
Lúc này Lục Duyên mới ngẩng đầu nhìn bóng người ở phía xa, thì thấy một gương mặt có chút quen mắt nhưng cũng có chút xa lạ, con ngươi hắn hơi co lại.
Người đó là lão đại của bang Dã Cẩu?
Tiết Nhân với mái tóc bạc phơ, nhìn già đi nhiều khiến Lục Duyên suýt nữa thì không nhận ra.
Nhưng mà sao tự nhiên tên khốn kiếp đó lại tấn công mình?!
Sát ý trong lòng Lục Duyên nổi lên, trong lòng đột nhiên sợ hãi.
Chỉ suýt nữa, nếu như hắn yếu hơn một chút có lẽ đã chết thẳng cẳng rồi.
Tiết Nhân một quyền đánh bay Lục Duyên, thấy Lục Duyên vẫn chưa chết, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc.