Mặc dù cho đến hiện tại Lục Duyên vẫn không biết, cái khí tức không xác định kia đến cùng là đồ quỷ gì, nhưng chắc chắn càng nhiều hung thú dị hóa càng tốt.
Hắn thực sự muốn biết, nếu như tiến hóa xong, thì tiến hóa lập phương sẽ trở thành như thế nào.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Đêm tối dần dần rút đi, bầu trời nghênh đón mặt trời của một ngày mới.
Lúc này, mọi người vốn đang liên tục tấn công hung thú, thậm chí là đám người hơi choáng đột nhiên phát hiện ra rằng, số lượng hung thú trở nên ít đi.
Mọi người đều bị giật mình, nhìn xuống bên dưới núi, thi thể hung thú chất thành một cái đống cao khoảng hai mươi, ba mươi mét.
Máu tươi của hung thú nhuộm đỏ cả mặt đất và đỉnh núi, bên trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, khiến cho người ta buồn nôn.
Mà những hung thú tiếp tục xuất hiện từ trong rừng rậm đã ít hơn rất nhiều so với trước.
Mọi người trừng to mắt nhìn, tinh thần chấn động.
Tường thành phía Nam, ba người La Hưu, Tracy cùng với Tưởng Minh thì có La Hưu là chiến vương, còn Tracy và Tưởng Minh đều là chiến tôn.
Đối thủ của họ tất nhiên là những hung thú vương giả cùng với hung thú chiến tôn tứ giai có thể xuất hiện trong đám hung thú.
Một ngày một đêm qua đi, có ba con hung thú cấp vương xuất hiện, còn hung thú cấp chiến tôn tứ giai thì có hơn mười con.
Có điều, tất cả đều bị ba người La Hưu, Tracy và Tưởng Minh đánh chết.
Ngay cả như vậy, họ cũng cảm thấy hơi mỏi mệt rồi.
Dù sao thì, họ muốn đánh chết hung thú cấp vương hay hung thú chiến tôn cường đại thì đều phải xông vào trong thú triều, vừa phải đối mặt với đối thủ đồng cấp, vừa phải đối mặt với sự vây giết của đám hung thú, hiển nhiên áp lực rất lớn.
Hiện tại, khi nhìn thấy thế hung thú triều vậy mà trở nên thưa thớt, thì cả ba người đều kinh ngạc.
Họ liếc mắt nhìn nhau, bên trong đều là vẻ kinh ngạc và không dám tin.
La Hưu tự lẩm bẩm:
“Lần thú triều này, hung thú thậm chí còn không xông lên được tường thành?!”
Hai người khác cũng hơi ngây người.
Phải biết rằng, họ cũng không phải chưa từng gặp thú triều.
Mỗi một lần thú triều, càng về sau, khi mà linh lực của thủ vệ quân không đủ, tiếp tế khó khăn, cuối cùng đều sẽ có hung thú trèo lên tường thành, thậm chí là xông vào bên trong doanh địa phòng ngự.
Có thể nói tình hình chiến đấu sẽ trở nên cực kỳ thảm khốc.
Nhưng hiện tại là thế nào?
Đây có thể xem như là lần thú triều mạnh nhất lớn nhất gần đây, vậy mà ngay cả tường thành cũng không xông lên nổi?!
Phóng tầm mắt ra nhìn, mặc dù thủ vệ quân có mệt mỏi, nhưng không bị thương nhiều, tử vong lại càng ít.
Ba người đều bị chấn động, sau đó nhìn về phía lãnh chúa cơ giới cao chừng mười mét ở bên cạnh, ánh mắt hơi hoảng hốt.
La Hưu cười híp mắt than nhẹ:
“Chẳng phải quân trưởng Lục Duyên muốn quân công sao? Quân công lần này hắn lập được cũng quá lớn.”
Tracy và Tưởng Minh đều không tự chủ được mà nhẹ gật đầu, bên trong mắt còn có một tia mờ mịt.
Thú triều lần này nhẹ nhõm hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của họ, đều khiến người ta cảm thấy rằng không giống như thú triều.
---
Sau khi một thủ vệ quân kéo cung một tên bắn chết một con hung thú nhị giai tinh nhuệ cấp thấp, hắn ta quan sát xung quanh, thấy số lượng hung thú giảm đi rất nhiều, hắn ta hơi hoảng hốt.
“Đây...Thú triều sắp kết thúc rồi?”
“Hả? Nhanh vậy à?”
Mấy thủ vệ quân bên cạnh cũng ngây cả người.
Sau khi xác nhận hung thú thật sự giảm đi rất nhiều, ánh mắt mọi người lóe sáng, lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
“Thú triều sắp kết thúc! Mau nỗ lực hơn nữa! Nhanh lên!”
Mọi người hò hét lên.
Một đám thủ vệ quân vốn có chút chết lặng như được tiêm thêm máu gà, sức mạnh tăng vọt.
Linh lực phun trào, đủ loại chiến kỹ bay lượn trên chiến trường, tiếng ầm vang lại vang lên dày đặc.
Lục Duyên vẫn luôn chỉ huy người máy lĩnh chủ, sau khi nhìn đám hung thú, hắn ngay lập tức phát hiện số lượng hung thú đã giảm đi rất nhiều.
Trong lòng Lục Duyên cũng có chút kích động.
Tuy khối lập phương của hắn vẫn không có sự biến đổi gì, nhưng nếu thú triều kết thúc thì thủ vệ quân trong doanh trại phòng ngự sẽ không còn ai bị tử vong nữa.
Đối với Lục Duyên mà nói, đây là chuyện rất đáng mừng.
Lần này, đã chết quá nhiều người rồi.
Cũng may đây là đợt sóng thú triều cuối cùng, Lục Duyên dùng toàn lực đánh giết hung thú, làm số lượng thủ vệ quân bị thương vong giảm đi rất nhiều.
Bản thân hắn cũng rất hài lòng.
Lại qua một thời gian nữa, không còn hung thú chạy ra từ trong rừng rậm nữa.
Mọi người cảnh giác nhìn về phía rừng rậm, rồi quay sang nhìn nhau.
Bọn họ có chút không dám tin, nhanh vậy thôi mà đã kết thúc rồi à.
Đúng lúc này, La Hưu phóng lên trời, hóa thành một vệt sáng, lao vào trong rừng rậm.
Một lát sau, La Hưu bay trở về, lượn lờ trên không.
Hắn ta nhếch miệng, đôi mắt híp lại cười nói:
“Các anh em, reo hò đi, thú triều đã kết thúc rồi! Gần đây đã không còn dấu vết của hung thú nữa!”
Nghe vậy, không khí khắp doanh địa phòng ngự hơi ngưng lại.