Mấy người Lục Duyên quay sang nhìn nhau, nhìn về hướng giọng nói vang lên.
Ở chỗ không xa ngoài cửa có ba Dạ Mỵ chẫm rãi đi vào.
Dạ Mỵ dẫn đầu vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài màu đỏ sẫm giống như ngọn lửa đặc biệt đang nhảy múa.
Đôi lông mày dài cong lên mạnh mẽ, trong con ngươi màu đỏ sẫm của nàng nàng theo khí thế bá đạo uy nghiêm sắc xảo, từng cử chỉ hành động mang theo vẻ mê hoặc đặc biệt.
Giống như nữ vương cao cao tại thượng, lại giống như yêu nữ mê hoặc chúng sinh.
Nàng chỉ đứng ở đó, giống như vòng xoáy, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Lục Duyên kinh hãi trong lòng, lực tinh thần đập nhảy, định thần lại.
Trong ánh mắt của hắn hiện lên vẻ kinh hãi.
Người phụ nữ quá đáng sợ, chỉ đứng ở đó, cũng có thể ảnh hưởng đến tinh thần của hắn.
Mấy người Dạ Dạ bên cạnh cũng hốt hoảng, sau đó dần dần tỉnh táo lại.
Mấy người quay sang nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong ánh mắt của đối phương.
Có hai mỹ nữ tuyệt sắc cũng xinh đẹp tuyệt mỹ như vậy đi theo sau Anastasia, cũng là Dạ Mỵ, nhưng lại phai mờ đi mấy phần khi đi bên cạnh Anastasia.
Anastasia bước đi mạnh mẽ, tiến vào nhà hàng Dạ Ngọ.
Con ngươi màu đỏ sẫm của nàng lướt nhìn, ánh mắt giống như thần thánh trên trời cao ngạo nhìn xuống chúng sinh, khi nhìn thấy Dạ Dạ, nàng hơi ngừng lại, sau đó di chuyển ánh nhìn, tiếp tục sải bước lên tầng.
Anastasia biến mất trên tầng, những người ở dưới tầng càng thêm ồn ào huyên náo.
Ánh mắt Lục Duyên lướt nhìn, phát hiện đa số người đều nhìn về phía cầu thang với vẻ sùng bái, còn những người khác đều sợ hãi.
Amy không nhịn được lên tiếng nói:
“Người phụ nữ đó thật đáng sợ.”
Dạ Dạ cũng không nhịn được gật đầu nhẹ:
“Ừm.”
Vương Linh Linh vẫn mỉm cười:
“Đó là thiên tài đứng thứ hai trong bảng xếp hạng Thiên Kiêu, là nhân vật đứng trong top thế hệ thanh niên của cả Bạch Vân Châu, có thể không đáng sợ sao?”
Mọi người không tự chủ gật đầu.
“Tu vi của chúng ta còn thấp, tạm thời cũng không tiếp xúc được với những người đẳng cấp đó, sau này nói không chừng sẽ tiếp xúc được.”
Lục Duyên cười.
Dạ Dạ và Amy đều gật đầu, vẻ mặt nhẹ nhõm.
Bất kể là Dạ Dạ hay là Amy, đều có niềm tin với bản thân, tương lai chắc chắn có thể có thành tựu chiến đế, thậm chí có hy vọng trên cả thành tựu chiến đế, đứng trên đỉnh cao của cả Bạch Vân Tinh Vực.
Đối với họ, Anastasi chỉ lớn hơn họ mấy tuổi, chưa chắc không thể theo được.
Tâm thái của Lục Duyên càng bình tĩnh.
Sau này nói thế nào hắn cũng phải là chiến thần chứ?
Nói không chừng còn có thể vượt qua chiến thần cũng không nhất định?
Nếu sau chiến thần còn có người mạnh hơn.
Đối với hắn, Anastasi cũng không phải cao cao tại thượng như vậy, nhiều nhất chỉ là bây giờ mình hơi yếu một chút mà thôi.
Năm người không suy nghĩ nhiều nữa, dưới sự đưa tiễn của người tiếp đón, họ rời khỏi nhà hàng Dạ Ngọ, ngồi lên chiếc Hùng Hắc số một, đến đại sảnh truyền tống.
Sau đó, Dạ Dạ và Tiểu Bạch từ biệt.
Họ dự định về U Minh thành, còn ba người Lục Duyên về Thiên La thành.
…
Ở Thiên La phủ trong Thiên La thành.
Xe ngựa dừng lại, ba người Lục Duyên xuống xe ngựa, Amy hoạt bát cười nói:
“Đi thôi, đồ lừa đảo, ta đưa người đi gặp thái gia gia của ta”.
“Ừm.”
Lục Duyên hít sâu một hơi, bình tĩnh lại cảm xức hơi căng thẳng của mình.
Không phải là gặp phụ huynh của Amy nên hắn căng thẳng, mà là gặp chiến đế nên hắn căng thẳng, dù sao, là chiến đế, đã là nhân vật đứng trên đỉnh cao cả Bạch Vân Tinh Vực thế giới hiện thực.
Chiến lực của cường giả cấp cao như Chiến Đế mạnh thế nào, tuy Lục Duyên không biết quá rõ, nhưng chắc chắn không khác gì với thiên tai của loài người.
Ba người đi vào cửa, Vương Linh Linh tách ra khỏi Lục Duyên và Amy, nàng muốn đi tìm Gwen, giao pha lê truyền thừa văn mình cho nàng xử lý, đồng thời báo cáo tình hình giao dịch trước đó.
Còn Lục Duyên theo Amy đến nơi sâu nhất của Thiên La phủ rộng lớn, đó là một tiểu đình viện phủ đầy cây tử đằng Thiên La màu tím.
Đứng ở cổng, Amy cười nói:
“Thái gia gia, ta đưa tên lừa đảo đến gặp ngươi!”
Cánh cổng của tiểu đình viện từ từ được mở ra, một giọng nói ấm áp vang lên.
“Vào đi.”
Giọng nói ôn hòa mang theo sức mạnh chưa biết rõ, khiến tâm trạng vốn còn đang căng thẳng của Lục Duyên bình tĩnh lại.
Amy vô tư, sôi nổi hoạt bát đưa Lục Duyên vào cổng.
Vào cửa là một vườn qua tràn ngập hoa tươi.
Lục Duyên lướt nhìn một lượt, phát hiện hắn chưa từng nhìn thấy tất cả loài hoa ở đây.
Ở sâu trong vườn hoa, có một đình nghỉ chân bằng đá, trong đình nghỉ chân bằng đá, một người đàn ông trung niên tướng mạo anh tuấn mặc áo choàng trắng ngồi ở đó.
Người đàn ông trung niên có mái tóc màu tím giống như Amy, con ngươi cũng là màu tím.
Lúc này, người đàn ông trung niên đang nhìn Lục Duyên, trong con ngươi màu tím thần bí ẩn chứa thần quang, giống như muốn nhìn thấu Lục Duyên.
Amy đưa Lục Duyên đi đến, cười hi hi ngồi xuống.
“Thái gia gia! Ta đưa tên lừa đảo đến rồi.”
Adams nghe vậy, khóe miệng cong lên, nở nụ cười mỉm thú vị, nhìn Lục Duyên:
“Tên lừa đảo?”