Lục Duyên giật khóe miệng, hít một hơi thật sâu, sau đó cố gắng bình tĩnh lại. Lục Duyên vội ho khan một tiếng, sau đó nói: “...Cơ thể của ngươi đang run?” “...Lắm lời!” Cơ thể của Tư Thính Tuyết run lên, lạnh lùng nói. Lục Duyên giật khóe miệng: “...Ngươi ghi lại gen trong trạng thái này, chẳng phải là nộp mạng sao?” Tư Thính Tuyết cứng đờ, sau đó trầm mặc hồi lâu, nói: “...Cho ta một chút thời gian.” “Ừm.” Thực ra Lục Duyên rất muốn nhắc nhở Tư Thính Tuyết không cần như vậy cũng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.