Ở bên ngoài tòa thành còn có mấy cái quảng trường cực lớn, giờ phút này, trên quảng trường đã được đặt không ít bàn dài, một nhóm người hầu đang bày biện đồ ăn đồ uống cùng với các loại bát đũa.
Lý Thanh Hòa liếc mắt nhìn qua rồi cười nói:
“Chúng ta ở tòa thành ở tận cùng bên trong.”
Lục Duyên nghe xong thì gật đầu, hai người vượt qua quảng trường đi về phía bên trong.
Những người có thân phận khác biệt, thì vị trí ở trong vũ hội cũng không giống nhau.
Càng sâu vào bên trong thì thân phận hiển nhiên càng cao.
Dựa vào thân phận Lý gia, Lý Thanh Hòa tất nhiên là tham gia vũ hội ở trê quảng trường chỗ tòa thành chính rồi.
Lúc hai người đi ngang qua, một vài vị khách vốn đang giao lưu ở trên quảng trường đều ngoái đầu nhìn, rồi nở một nụ cười lấy lòng với hai người...nói đúng hơn là với Lý Thanh Hòa.
Lý Thanh Hòa chỉ khẽ gật đầu rồi lập tức lướt qua.
Sau khi họ rời đi, mọi người mới tiếp tục cuộc trò chuyện.
Một thiếu niên nhìn thấy cha mình lộ ra nụ cười khiêm tốn đối với một cô gái giống như tiên nữ cùng với một thiếu niên trông có vẻ xấp xỉ mình, thì hơi nhíu mày lại, trong lòng xuất hiện cảm xúc ghen ghét.
Đương nhiên là hắn ta ghen ghét với cái thiếu niên được vị tiên nữ kia kéo đi rồi, vì tò mò nên hắn ta lập tức cất giọng hỏi cha mình:
“Cha, hai người vừa rồi là ai vậy? Thái độ lạnh nhạt quá thể.”
Cha của thiếu niên là một người đàn ông trung niên mặc âu phục nhưng tướng mạo rất phúc hậu, ông ta cảm thán và cười nói:
“Vị tiểu thư kia là thế hệ trẻ tuổi được cưng chiều nhất của gia tộc Chiến đế Ám Ảnh, thân phận của nàng không phải là thứ chúng ta có thể với tới, nếu như nàng thật sự có thể liếc mắt nhìn chúng ta nhiều hơn một cái, thì nói không chừng có thể xúc tiến thêm mấy lần hợp tác đấy.”
Thiếu niên trố mắt nhìn, có chút không dám tin:
“Chiến đế...Vị tiểu thư kia lại là hậu duệ của chiến đế?”
Đối với đại đa số mọi người, không riêng gì người bình thường mà thậm chí là một ít người có thân phận mà nói, thì chiến đế cũng chỉ là sự tồn tại ở trong truyền thuyết, là một sự tồn tại như vị thần bảo vệ cho đế quốc.
Không nghĩ tới, vị tiểu thư cao quý tựa như một tiên nữ kia lại là hậu duệ của chiến đế?!
Vì vậy hắn ta lại càng ghen tị với thiếu niên kia.
“Thế thiếu niên kia thì sao? Cha, ngài biết hắn không?”
Người đàn ông trung niên suy nghĩ trong chốc lát rồi lắc đầu:
“Ta cũng không biết rõ về hắn, có điều có thể làm bạn trai của Lý tiểu thư, thì chắc chắn không thể là người bình thường. Nếu như ngươi có thể quen thân với hắn thì sẽ mang đến lợi ích to lớn cho gia tộc chúng ta.”
Nghe thấy như thế, thiếu niên nhịn không được mà nắm chặt tay thành nắm đấm, cảm thấy hơi khó chịu.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên oai hùng dẫn theo một thiếu niên đi tới.
Khi nhìn thấy người đàn ông trung niên phúc hậu, thì người đàn ông oai hùng kia nhướng mày, cười nói:
“Warcq tiên sinh, ngươi tới thật sớm.”
Nghe thấy câu nói này, người đàn ông trung niên phúc hậu và thiếu niên cùng quay đầu nhìn sang.
Sau khi nhìn thấy người đàn ông trung niên oai hùng, thì người kia cũng lộ ra vẻ tươi cười:
“Dương tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Mà vị thiếu niên kia cũng đến chào hỏi:
“Dương thúc thúc, Dương Bình ca.”
Dương Bình nhìn thấy thiếu niên thì cười vỗ vai hắn ta:
“Bill, lâu lắm rồi không gặp. Ở học viên chiến sĩ gen đế quốc thế nào rồi? Vẫn lăn lộn tốt chứ?”
Bill hơi ngửa đầu, có chút tự tin:
“Ta đã là cấp trung nhất giai, Dương Bình ca.”
Dương Bình nhíu mày, nhẹ gật đầu:
“Không tệ đấy, cố lên!”
“Dương Bình ca thì sao?”
“Ta? Chẳng qua là nhị giai thôi, vừa vặn ghi lại một cái gen cấp thủ lĩnh cũng không tệ.”
“Cái gì? Sao mà Dương Bình ca tiến bộ nhanh vậy? Hơn nữa lại còn ghi lại được gen cấp thủ lĩnh?”
Bill trợn to mắt kết hợp với vẻ mặt khiếp sợ.
Ngay cả Warcq ở bên cạnh cũng phải trố mắt nhìn Dương Bình.
Ông ta quay đầu nhìn Dương Thiên, trong mắt tràn đầy ghen tị:
“Dương tiên sinh, Dương gia các ngươi là sinh ra rồng à.”
Khóe miệng Dương Bình giương cao lên, lộ ra vẻ tươi cười:
“Vận may khá tốt thôi ạ, đương nhiên ta cũng rất cố gắng.”
Dương Bình đã học được điều này từ Lục Duyên, bất kể như thế nào chỉ cần cố gắng thì sẽ xong việc.
Về phần tu vi, tất nhiên là vì sau khi mua dịch gen tối ưu hóa linh lực của Lục Duyên mà đột phá, gen cấp thủ lĩnh cũng là Lục Duyên quy thành tiền mua cho hắn ta, vẻn vẹn chỉ lấy một vạn học phân của hắn ta, như vậy đã được xem như là cực kỳ hời rồi.
Còn chuyện ghi lại gen cấp thủ lĩnh, vốn dĩ Dương Bình cũng không có lòng tin quá lớn.
Tuy rằng gen thứ nhất của hắn ta là tinh nhuệ, gen thứ hai là cấp mục đầu, nhưng cái gen thứ ba mà muốn ghi lại được cấp thủ lĩnh thì cũng cần phải có vận may nhất định.
May mắn là, hắn ta quấn quýt không tha, mặt dày mày dạn hỏi vay Lục Duyên một bộ vũ trang gen cấp thủ lĩnh nhất giai.
Sau khi gia trì thì cuối cùng hắn ta cũng hữu kinh vô hiểm mà hoàn thành việc ghi lại.
Đương nhiên, hắn ta sẽ không nói ra chuyện mất mặt như vậy ở chỗ này.
Hiện tại Dương Bình chỉ muốn tận hưởng sự sùng bái thôi, suy cho cùng cũng là kết quả mà chính mình cố gắng mà.