Lục Duyên khiêu mi mắt:
“Cho ta Linh tinh?”
“Đúng! Cũng chả giấu gì ngươi, chúng ta vừa mới vào đây không lâu, căn bản chưa thu hoạch được gì, cho dù bọn ta chết, ngươi cũng chỉ có được chưa tới 100 viên Linh tinh với mười mấy món vật phẩm mà thôi.”
Lục Duyên cứng đờ mặt.
Mười mấy món vật phẩm?!
Thế thì có được bao nhiêu đâu?!
Thuốc hắn dùng tới đã 100000 đồng rồi! Vậy không phải bị lỗ rồi sao?
Thấy Lục Duyên không nói, hai mắt Tây Diệp sáng lên.
“Được đấy! Hình như tên con người này đang thiếu Linh tinh?”
Hắn nhân lúc rèn sắt khi còn nóng nói:
“Nếu ngươi cho bọn ta ra được ngoài, không đánh bọn ta, mỗi người bọn ta sẽ cho ngươi 1.000 Linh tinh!”
“Mỗi người 1.000 Linh tinh?”
Lục Duyên nhìn Tây Diệp, nhấn mạnh lại lần nữa.
Mỗi người 1.000, ba người là 3.000 rồi. Mình phải giết mấy ngàn con hung thú mới được 3.000. Chết tiệt! Mối này ngon thế!
“Đúng! Mỗi người 1.000! Thế nào?” Tây Diệp một nhát kiếm giết chết một con kiến, nói.
Lục Duyên ngẫm nghĩ.
Tây Diệp không nói nữa, Mạc Lỵ và Tề Nam cũng không nói, họ đánh bọn kiến đang không ngừng xuất hiện.
Không thể không nói, kiến Cát càng ngày càng nhiều, áp lực của họ càng ngày càng lớn. Với lại…thuốc bình thường nhiều nhất cũng chỉ trụ được 20 phút. Bây giờ tác dụng của thuốc đã sắp hết rồi. Được một lúc, 3 người Tây Diệp gấp như ngồi trên đống lửa.
Ngay lúc đó, Lục Duyên cười nói:
“Đề nghị của ngươi cũng rất hấp dẫn…nhưng mà ta từ chối!”
Nghe Lục Duyên nói như vậy, đám Tây Diệp mặt trắng bệch.
“Tại sao?!”
“Ai biết được các ngươi có lừa ta hay không? Xem chừng lần này các người kiếm được không ít thì có? Nhỡ ta giúp các ngươi, các ngươi lại chạy thì sao? Ta lại phải đuổi theo các ngươi à? Quan trọng nhất là…”
Lục Duyên cười giòn, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, nghiến răng nói:
“Ba tên khốn các ngươi muốn giết ta tận 2 lần! Ta không giết các ngươi một lần, ta nuốt không trôi cực tức này!”
Tuy Lục Duyên ta thiếu tiền nhưng ta đây lại muốn hành chết 3 tên khốn các ngươi! Vừa vào đã kiếm chuyện với ta. Ta dễ dàng sao?!
Hành chết các ngươi một lần, xem lần sau các ngươi có dám nữa hay không!
Tuy nói là nói như vậy nhưng Lục Duyên vẫn hơi đau lòng. 3000 linh tinh đấy! Một khi cầm trên tay rồi vậy thì có một đống tiền luôn!
---
Ba sát nhân miêu nhân dù có tức giận cũng chẳng có tác dụng gì.
Khi hiệu quả thuốc trên người họ dần biến mất thì số lượng kiến cát càng lúc càng nhiều, họ thậm chí còn chẳng buồn giận dữ nữa.
Chỉ riêng việc chống lại sự tấn công của kiến cát đã tốn sạch toàn bộ sức lực của họ.
Nhưng cũng vô dụng, cuối cùng ba sát nhân miêu nhân bị kiến cát nuốt sạch, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Sau khi ba sát nhân miêu nhân chết, không gian xung quanh liền vặn vẹo, sau đó rơi xuống một đống đồ lớn.
Lục Duyên nhìn đồ trên mặt đất, chợt trợn to mắt.
Không chỉ có một đống linh tinh và nguyên liệu mà còn có hai đốm sáng trắng.
Đôi mắt Lục Duyên sáng bừng lên.
Đây là gen vũ trang hay là gen siêu phàm?
Lần này hắn phát tài rồi!
Đám kiếm sĩ miêu nhân đúng là tồi tệ, thế mà dám lừa hắn là không có thu hoạch gì, rõ ràng kiếm được một đống thế này cơ mà!
Lục Duyên nhảy từ trên đỉnh hố sâu xuống ổ kiến, hắn huơ thanh trường kiếm trong tay, chỉ thoáng cái đã giết chết hai con kiến cát. Hắn đánh bay những con kiến cát khác ra ngoài khiến bãi đất trở nên thông thoáng.
Thi thể của ba tên sát nhân miêu nhân nằm trên mặt đất, dần dần biến thành ánh sáng trắng rồi tản đi.
Những chiến sĩ gen chết trên mảnh đất khởi nguồn cuối cùng sẽ sống lại trở về thế giới hiện thực.
Lục Duyên không quan tâm đến việc thi thể họ biến mất, hắn vội vàng nhặt hai đốm sáng dưới đất lên xem xét.
Hắn nhìn thì thấy bên trong lớp vỏ giáp của hai đốm sáng là gen vũ trang.
Tuy nó không giá trị bằng gen siêu phàm nhưng cũng có thể bán được mấy chục nghìn tệ.
Điều này đã là khá tốt đối với hắn rồi.
Lục Duyên vừa nhặt đốm sáng lên kiểm tra thì đám kiến cát xung quanh lại kêu ầm lên, vồ tới chỗ hắn.
Chúng vừa mới giết ba kẻ xâm nhập thì không ngờ lại có thêm một tên nữa.
Kiến cát điên cuồng tấn công Lục Duyên, nhưng khuôn mặt hắn lại chẳng mảy may dao động.
Hắn mặc áo giáp, lúc nào cũng duy trì cơ thể Hắc Thiết, thế nên năng lực phòng ngự rất mạnh.
Tuy giờ hiệu quả của thuốc phòng ngự đã kết thúc nhưng kiến cát thông thường vẫn không thể phá vỡ lớp phòng ngự của hắn.
Một con kiến cát dùng cái hàm to đùng tấn công đùi Lục Duyên, kết quả là nó phát ra âm thanh rắc rắc, mà Lục Duyên chỉ thấy hơi đau nhói.
"Cút ra!"
Lục Duyên quát khẽ, đá bay con kiến cát vẫn chưa từ bỏ việc kẹp đứt chân hắn ra ngoài.
Hắn vừa xử lý đám kiến cát vừa nhặt linh tinh và nguyên liệu lên.
Không chỉ có linh tinh và nguyên liệu của ba sát nhân miêu nhân mà còn có cả linh tinh của đám kiến cát họ giết được rơi xuống.
Nhưng xác đám kiến cát đã bị đồng loại của chúng tha vào ổ kiến, không thể nào thu thập nguyên liệu nữa.
Hơn nữa nguyên liệu mà đám kiến cát quý trọng nhất là một sợi gân đặc biệt trong cơ thể chúng, cần phải xẻ chúng ra mới có thể lấy được, thế nên hắn không thể lấy được nó trong hoàn cảnh này.
Tất nhiên Lục Duyên cũng từ bỏ ý định thu thập gân của kiến cát.
Chẳng mấy chốc, Lục Duyên đã nhặt hết những linh tinh và nguyên liệu bị rơi trước đó lên.