Tiếng nổ ầm vang vang vọng rừng rầm, công kích mạnh mẽ của hung thú tam giai khiến mặt đất xuất hiện từng vết rạn nứt, ngọn núi cũng run lên nhè nhẹ.
Trên vách tường trong sơn động có từng hạt tro bụi rơi xuống, đáp ngay đỉnh đầu của bọn người Groat.
Nhưng giờ phút này họ không hơi đâu để ý tới chút chi tiết nhỏ này.
Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm nơi sơn động, khi nhìn thấy khu vực lan tràn ánh lửa đỏ rực, trong mắt họ hiện lên tia thấp thỏm lo âu.
Đúng lúc này, vầng sáng màu trắng hiện lên, không lạnh phun trào lên, ánh lửa đỏ rực bị dòng khí lạnh dập tắt, hiện ra cơ thể của Lục Duyên.
Lục Duyên đứng thẳng tắp ở cửa sơn động, nhìn qua thì trên da có vài chỗ bị cháy đen, thế nhưng khí tức vẫn vô cùng mạnh mẽ như cũ.
“Không có việc gì! Thật tốt quá!”
“Không hổ là A Duyên! Đúng là quái vật mà!”
Bọn người Groat cực kỳ phấn kích!
Stacy vung pháp trượng lên, từng tia sáng màu lục dừng ngay trên người Lục Duyên, muốn chữa thương cho Lục Duyên.
Lục Duyên vẫn đứng ở cửa ngăn cản công kích của hung thú, cảm nhận được năng lực trị liệu của Stacy, hắn thoáng sửng sốt.
Thật ra hắn không có thương tích gì.
Không thể không nói, sau khi dùng đủ loại át chủ bài, khả năng phòng ngự hiện tại của Lục Duyên đã đạt đến trình độ vô cùng kinh khủng.
Trước đó bị ăn một quả cầu lửa của Liệt Hỏa Sơn Miêu âm hiểm, hắn cũng chỉ cảm thấy khá nóng mà thôi, có lẽ chỉ bị bỏng da chút đỉnh.
Nhưng chút thương này, linh thể bạch ngọc và năng lực hồi phục của Lục Duyên cũng có thể tự khôi phục lại rồi, căn bản là không cần phải trị liệu.
Có điều, nếu Stacy muốn trị liệu cho hắn, tất nhiên hắn cũng sẽ không từ chối.
Trải qua đợt công kích vừa rồi, Lục Duyên càng thêm tự tin về năng lực công kích của mình.
Hắn đặt mục tiêu lên Cương Giác Lân Long có tính uy hiếp lớn nhất, những hung thú khác công kích có thể tránh thì tránh, không thể tránh thì hắn sẽ chống đỡ từng đợt.
Trọng kiếm trong tay hắn công kích vào Cương Giác Lân Long.
Cương Giác Lân Long trưởng thành có chút giống Tấn Mãnh Long, trên trán có một chiếc sừng màu bạc, tốc độ rất nhanh, vô cùng linh hoạt.
Nếu chiến đấu bình thường, Lục Duyên chắc chắn không thể theo kịp được tốc độ của nó.
Nhưng đáng tiếc, hiện tại Cương Giác Lân Long đang bị trói buộc trong phạm vi từ trường.
Dưới từ trường, tốc độ của nó giảm hẳn đi, dù là tốc độ Lục Duyên cũng nhanh hơn nó một chút.
Đối mặt với những đòn công kích điên cuồng của Lục Duyên, Cương Giác Lân Long dần bị áp chế lại.
Liên tục giao chiến hơn mười hiệp, một kiếm của Lục Duyên chém xuống đầu Cương Giác Lân Long.
Ầm!
Trên đầu Cương Giác Lân Long nhiều thêm một đường kiếm. Máu tươi chảy ra.
Có điều, năng lực phòng ngự của nó mạnh hơn Ma Lang Hắc Lân trước đó rất nhiều, chỉ bị thương không nhẹ thôi, chứ chưa đến mức chí mạng.
Sau khi Cương Giác Lân Long bị thương, nổi lên hung tính, rống giận, rồi lại lao về phía Lục Duyên lần nữa.
Lục Duyên nhìn Cương Giác Lân Long đang lao tới, hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc.
Suy cho cùng nó cũng là thủ lĩnh tam giai cấp cao, thế nhưng đã sử dụng nhiều át chủ bài như vậy mà cũng chỉ có thể để áp chế nó.
Mặc dù Lục Duyên có thể dựa vào linh lực vô hạn của mình để chiến đấu lâu dài, dây dưa đến chết với nó, nhưng Lục Duyên không định làm như thế.
Nếu chỉ áp chế, vậy thì lấy chút đồ ra là được.
Ở trong sơn động, bọn người Groat thấy Lục Duyên lấy sức một người ngăn cản sự tiếp cận của mười con hung thú tam giai cấp thủ lĩnh, trong mắt đầy vẻ cảm động và tự trách.
“Đáng hận, nếu chúng ta mạnh hơn một chút, thì sẽ không đến nỗi để A Duyên chiến đấu một mình.”
“Lúc này một mình A Duyên chặn nhiều hung thú như vậy, có chịu đựng được nữa không?”
Đúng lúc này, trong tay trái Lục Duyên xuất hiện một phù chú màu trắng.
Phù chú nhấp nháy, hóa thành một vầng sáng màu trắng bắn về phía Cương Giác Lân Long.
Cương Giác Lân Long không kịp phòng bị, lập tức bị quầng sáng trắng bắn trúng, bằng mắt thường có thể thấy trên thân thể nó hiện lên một lớp băng tuyết thật dày.
Chú thuật băng lãng (nhị giai 100%): Phù chú cấp lãnh chúa.
Đây là một trong số phù chú trước đây Lục Duyên thu được từ di tích cơ giới Aiur.
Phù chú như loại này, trong tay Lục Duyên còn rất nhiều.
Mặc dù phù chú cấp lãnh chúa nhị giai viên mãn, uy lực không yếu, nhưng dù sao đối thủ cũng là Cương Giác Lân Long thủ lĩnh tam giai.
Sau khi băng sương ngưng tụ, trong thời gian ngắn ngủi đã xuất hiện từng vết rạn nứt.
Lục Duyên không lãng phí thời gian, cùng lúc khi băng sương ngưng tụ, hắn đã rút kiếm ra chém về phía Cương Giác Lân Long.
Trọng kiếm mang hắc cương kình và người máy phụ tải không ngừng chém vào cổ của Cương Giác Lân Long, máu tươi trào ra, hiện lên miệng vết thương dữ tợn.
Cơ thể nó bay ngược ra ngoài, nặng nề rơi xuống bãi đất trống.
Lục Duyên không hài lòng lắm.
Hắn cảm thấy năng lực công kích của mình vẫn hơi yếu, sau này cần phải tìm một gen siêu phàm có tính công kích cực kì mạnh mẽ, hoặc là phải học một vài thể thuật hay linh kỹ có tính công kích mạnh mẽ.
Đương nhiên, đó là chuyện sau này.