Đến tối, Lục Xương đến bến xe nhận vải, cũng nhân tiện nhờ lái xe nhắn về nhà để ở nhà chuẩn bị vải số lượng lớn gửi đến Thâm Quyến. Tất cả đều chuẩn bị khẩn trương, thế mà Lục Thiếu Hoa lúc này lại đang nghĩ xuất khẩu trái cây thông qua Dương Kiến Long. Dù sao đi nữa thì “xuất khẩu” hai chữ hàm ý thật lớn. Có một số hoa quả ở trong nước không đáng tiền, nhưng khi xuất khẩu lại không như vậy. Giá cả không những có thế tăng gấp đôi còn có thế gấp mười, Bây giờ vấn đề đau đầu nhất vẫn là vốn, muốn mua vải số lượng lớn thì phải có vốn nhiều, nhưng vốn ở đâu ra bây giờ?
Lục Thiếu Hoa nghĩ liều, đột nhiên trong đầu nghĩ ra một cách. Nếu cách này thành công, như vậy thì không cần vốn cũng có thế thu mua hoa quả số lượng lớn. Đương nhiên, trước khi bắt đầu với hoa quả thì phải khai thông được với Dương Kiến Long đã.
- Ôi dào, cứ đợi Dương Kiến Long đến rồi bàn với ông ta cũng được.
Ngày hôm sau cửa hàng vẫn bán rất chạy, nhưng bây giờ có thêm Lục Xương rồi nên cũng đỡ hơn nhiều. Lục Thiếu Hoa để việc thu tiền cho Lục Xương, còn mình thì ngồi trên ghế hưởng thụ vị ngọt của vải. Đến mười giờ, Dương Kiến Long đến, vừa đến cửa đã chào hỏi mọi người, rồi sau đó ngồi cùng Lục Thiếu Hoa. Gã bây giờ không dám coi Lục Thiếu Hoa như trẻ con rồi, vừa ngồi xuống đã nói:
- Tôi đã chuẩn bị cả rồi, chỉ cần vải đến Thâm Quyến là có thế chuyển đến Hong Kong.
- Chúng tôi ở đây cũng không vấn đề, đã chuyển lời về nhà rồi, không đến hai ngày nữa, số lượng lớn vải sẽ đến Thâm Quyến.
Lục Thiếu Hoa tự đắc nói, dừng một chút, ngồi thằng dậy, hướng mặt về Dương Kiến Long nói:
- Không biết ông Dương có hứng thú đầu tư chút ít không?
- Ồ!
Dương Kiến Long nghe đến chữ “Tài” là cảm thấy mẫn cảm, nhìn Lục Thiếu Hoa với ánh mắt khác, kéo tay Lục Thiếu Hoa lắc lắc nói:
- Cháu nói, cháu nói.
Lục Thiếu Hoa bị lắc đến khó chịu:
- Được rồi, được rồi, còn lắc nữa thì thôi vậy.
Lục Thiếu Hoa nói như vậy, Dương Kiến Long mới dừng tay, ngồi thẳng dậy, tập trung tinh thần đợi Lục Thiếu Hoa nói.
Lục Thiếu Hoa thấy Dương Kiến Long bình tĩnh lại rồi nên cũng không vòng vo, nói thẳng luôn:
- Ông Dương, ông có mối quan hệ với hải quan, có thể dễ dàng xuất khẩu, mà chúng tôi lại có thể chuyển số lượng lớn hoa quả, ngoài vải ra còn có rất nhiều loại mà Hong Kong không có, không biết ông có hứng thú hay không?
-Ồ! Các ông có những loại hoa quả nào?
- Nhãn, dương mai, đào….
Lục Thiếu Hoa lập tức nói lên những thứ mà quê hắn có.
- Vâng, đúng là Hong Kong không có thật,
Dương Kiến Long nghe xong mới thì thào nói, lập tức, vừa nhìn Lục Thiếu Hoa vừa túm lấy anh hỏi:
- các anh có thể thu mua bao nhiêu?
- Chỉ cần ông có vốn, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Lục Thiếu Hoa biết Dương Kiến Long đã nhìn thấy được cơ hội làm ăn, tiếp theo chỉ cần bàn hợp tác thế nào thôi.
- A a, vốn không thành vấn đề, Dương mỗ tôi còn làm một lúc hai triệu tệ không vấn đề gì.
Dương Kiến Long cũng có chút khoe khoang, thực ra những lời hắn nói cũng không phải là giả, gã có một hai triệu tệ tiền vốn, nhưng nếu mang hết ra thìchẳng còn lại bao nhiêu.
Lục Thiếu Hoa cũng có chút hiểu biết về người Hong Kong, đa số người Hong Kong không biết thế nào là khiêm tốn. Vì vậy Dương Kiến Long nói hai triệu hắn đã biết đó chính là giới hạn của gã ta rồi, nhưng cũng phải nói, có hai triệu trong tay cũng đủ rồi.
- Ha, ha, có vốn thì tốt, thế thì ông Dương thấy chúng ta nên hợp tác thế nào ạ?
Lục Thiếu Hoa không để ý đến sự khoe khoang của Dương Kiến Long, trực tiếp hỏi việc hợp tác.
- Những loại hoa quả đó tôi vẫn chưa rõ về giá cả. Nếu cháu tin tôi, tôi cho người đi điều tra. Rồi chúng ta lại giống như bán vải vậy, lấy số ở giữa, cháu thấy thế nào? Có tiền mọi người cùng nhau kiếm mà.
Dương Kiến Long biết không thế chống lại Lục Thiếu Hoa, vì thế lấy giá ở giữa.
- Được, hợp tác vui vẻ.
- Hợp tác vui vẻ.
Bàn xong chuyện hợp tác, Dương Kiến Long vui vẻ chào Lục Xương rồi nhanh chóng chạy đi tìm hiểu giá cả. Theo lời hứa, đến trưa Dương Kiến Long thám thính giá cả xong phải đến nói chuyện với Lục Thiếu Hoa, để tối gã mới có thể kịp về nhà…..
Lục Thiếu Hoa sau khi bàn xong chuyện hợp tác, ngồi trên ghế nghĩ một lúc mới đến chỗ Lục Xương nói:
- Chú, tối nay cháu về nhà một chuyến.
- Cái gì? Cháu về nhà?
Lục Xương nghĩ mình nghe nhầm, không dám chắc nên hỏi lại.
- Vâng, chuyến tối nay.
- Cháu về làm gì?
Nghe Lục Thiếu Hoa khẳng định, Lục Xương mới hỏi.
Lục Thiếu Hoa biết không nói rõ cho Lục Xương thì sẽ không được sự đồng ý của anh ta, thế nên đã nói hết những gì vừa bàn vời Dương Kiến Hoa cho Lục Xương.
- Trời ạ, chuyện lớn như vậy sao không bàn với chú trước! Thu mua số lượng lớn hoa quả như thế, nhưng vốn, nhà chúng ta lấy đâu ra tiền?
Lục Xương tuy có chút bất ngờ về Lục Thiếu Hoa, nhưng giọng điệu không giấu nổi vui mừng.
- Vốn cháu có cách, chú không cần lo đâu. Vấn đề bây giờ là chú có đồng ý cho tối nay cháu về nhà không?
Lục Thiếu Hoa nhìn anh ta rồi hỏi, hắn muốn về nhà là có có việc rất quan trọng cần làm, nếu Lục Xương không đồng ý, hắn cũng không có cách nào khác.
- Ừ, cháu về nhà không phải không được, nhưng phải có người đi cùng, không thì chú không yên tâm.
Lục Xương nghĩ một lúc rồi nói, anh ta biết Lục Thiếu Hoa về chắc chắn có nguyên nhân. Nếu không thì có thế đi cùng lái xe cũng được. Nói cho cùng thì Lục Thiếu Hoa cũng chỉ là đứa trẻ, để nó ngồi mười mấy tiếng trên xe, anh ta không yên tâm.
- À, thế cháu bảo anh Quốc Bang đi cùng cháu.
Lục Thiếu Hoa tuy không sợ, nhưng hắn vẫn thấy đi cùng Trần Quốc Bang thì tốt hơn, vì vậy mới nhắc đến y.
- Dạ, vậy được rồi, chú đợi chút, cháu nói với Quốc Bang.
Lục Xương từ khi gặp Quốc Bang đã biết đây không phải là anh chàng tầm thường. Sau này hắn mới biết anh ta đã đi bộ đội về, như vậy hắnmới yên tâm. Dù gì thì người đã từng đi bộ đội về khác người một chút cũng là bình thường.
- Này, chú Út, Tiểu Hoa, mọi người vừa nói gì? Cái gì mà đi về không yên tâm?
Đúng lúc Lục Xương vừa đồng ý để Lục Thiếu Hoa về, đột nhiên Ông Văn Đức không biết đứng đó từ khi nào nói.
- Ôi dào, anh Văn Đức, làm tôi giật cả mình! Anh không nói không rằng đột nhiên lên tiếng, sẽ có ngày làm tôi bị bệnh tim đấy.
Lục Thiếu Hoa vỗ vỗ ngực nói, hắn thực sự là bị Ông Văn Đức làm cho phát sợ rồi.
- Ha ha ha, thật không nghĩ rằng “thần đồng” cũng có lúc lo sợ.
Ông văn Đức có chút cười đắc ý. Quen biết Lục Thiếu Hoa bao nhiêu lâu, y biết Lục Thiếu Hoa không phải là người đơn giản, bên ngoài nhìn có vẻ trưởng thành, nhưng càng tiếp xúc càng cảm thấy thần bí.
- Được rồi, Văn Đức, cháu cũng đừng nói nữa, đã mấy giờ rồi, bên cháu đang bận kia kìa, về giúp nhà hàng một tay đi, đừng ở đây làm rối chuyện.
Đúng lúc Lục Thiếu Hoa cần phản bác thì Lục Xương chen miệng nói.
- Ha ha! Chú Út, hôm nay không phải cháu tự ý đến.
Ông văn Đức nói, nghiêng người, chỉ người đối diện nói:
- Là cô bé này muốn đến, cháu không còn cách nào khác.
Chờ Ông văn Đức nghiêng người, mới nhìn thấy người đứng đằng sau, không phải ai khác, chính là người mà ở nhà hắn gặp ở nhà vệ sinh- Tằng Vũ Linh.
- Cô bé này là?
Lục Xương còn chút nghi hoặc.
- Ha, ha, chú hỏi nó sẽ biết.
Ông văn Đức không trả lời Lục Xương, mà là chỉ Lục Thiếu Hoa nói.
- Vâng, để tôi giới thiệu, đây là chú tôi, còn cô bé này tên là Tằng Vũ Linh, là con gái của gia đình kết giao với nhà anh Văn Đức.
Lục Thiếu Hoa nhìn cô bé hướng về Lục Xương giới thiệu.
- Cháu chào chú!
Tằng Vũ Linh nghe thấy đứng cạnh Lục Thiếu Hoa là chú hắn, cô nhẹ nhàng chào.
- Ha, ha, thật láu lỉnh, đến đây, cái này cho cháu.
Lục Xương vừa nói vừa lấy đưa cho Tằng Vũ Linh chùm vải.
Nhưng khi Lục Xương đưa chùm vải cho Tằng Vũ Linh, cô ta không nhận, mặt đỏ bừng, tỏ vè ngại ngùng
- Cầm đi, ha ha, đừng ngại.
Lục Thiếu Hoa cười, hắn không nghĩ rằng Tăng Vũ Linh cũng có lúc ngại, tại nhà hàng mời cô ta ăn cũng chưa thấy cô ta ngại.
- Ha ha ha, đừng ngại, ăn đi, nhanh lại đây, vừa xong ai bảo ăn vải vậy, ha, ha, ha.
Ông văn Đức nói phụ họa.
- Cảm ơn chú, hi hi.
- Ha ha ha