Mục lục
Thương Trường Đại Chiến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng sớm ở Châu Phi , cơn gió mạnh thổi đến mang theo mùi của sa mạc. Lục Thiếu Hoa ngồi bên cửa sổ, để mặc cho gió táp vào mặt, sắc mặt lạnh lùng, chẳng có chút cảm xúc, mắt nhìn về phía trước, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Hôm nay phải tấn công đội lính đánh thuê Chim Ưng, cũng chính là lúc báo thù. Lục Thiếu Hoa thức dậy rất sớm để đợi đến thời điểm này. Doanh trại của Hổ Gầm cũng cách tòa nhà gần 500m, đứng ở của sổ Lục Thiếu Hoa cũng có thể nghe rõ mồn một tiếng bước đi và tiếng ô tô khởi động, rõ ràng là Tiền Khiêm đang điều động quân sỹ, chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát.
Nhìn kim đồng hồ đã chỉ 8 giờ sáng, Lục Thiếu Hoa mới từ từ chuyển mình, mặc bộ quân phục mầu xanh và chiếc mũ mà tối qua Tiền Khiêm đã cho người mang đến, rồi bước ra khỏi phòng.
Lý Thượng Khuê tuy là vệ sỹ của Lục Thiếu Hoa, nhưng không ở cùng hắn, song chỗ ở của hai người cũng chẳng cách xa nhau là mấy, gã ở căn phòng sát vách với phòng của Lục Thiếu Hoa. Có lẽ tiếng mở cửa của Lục Thiếu Hoa đã kinh động đến bọn họ, chẳng bao lâu phòng của họ cũng mở cửa.
Thay bộ tây phục với cà vạt, mặc lên mình bộ quân phục ôm vừa khít thân hình, Lý Thượng Khuê dẫn đầu một hàng bảy người bước ra. Mới nhìn bộ dạng của họ là biết họ đã dậy từ rất sớm, chỉ đợi Lục Thiếu Hoa bước ra là sẽ đi theo.
Lục Thiếu Hoa nhìn họ, chẳng nói gì, mà cũng chẳng cần phải nói gì, cất bước đi về hướng thang máy. Nơi hắn muốn đến là phòng họp, nhưng nơi ấycũng chẳng giống với một phòng họpthật sự, chỉ là nơi họp mặt trước lúc lên đường chiến đấu.
Bước vào phòng họp thì ba người Trần Quốc Bang, Lý Chí Kiệt và Tạ Kiên Vĩ cũng đã chờ ở đó từ lâu, còn Tiền Khiêm thì không có mặt, không cần phải nghĩ cũng biết anh ta đang tập hợp quân sỹ ở doanh trại.
Chỗ ngồi ở phòng họp chẳng có ai ngồi, nó chỉ dành riêng cho Lục Thiếu Hoa, hắn cũng biết điều đó, nên chẳng ngại ngần gì, tự nhiên ngồi xuống, rồi hỏi Tạ Kiên Vĩ:
- Căn cứ bí mật đã chuẩn bị xong chưa?
Tạ Kiên Vĩ trả lời một cách nghiêm túc:
- Đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ cần đợi lệnh là sẽ khai hỏa.
Thực ra phóng tên lửa cũng không phức tạp lắm. Chỉ là hệ thống phóng tên lửa ở đây không được bảo dưỡng thường xuyên như của nhà nước, chỉ lúc cần thiết mới có người khởi động. Lục Thiếu Hoa hỏi Tạ Kiên Vĩ chuẩn bị xong chưa chỉ là hỏi quân sĩ đã vào vị trí chưa mà thôi.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa đáp lại, không quên nhìn Tạ Kiên Vĩ, thấy ánh mắt chờ đợi của gã, biết tâm tư của gã lúc này, nên không quên dặn dò:
- Hôm nay anh không cần phải đi đâu, ở lại bảo vệ căn cứ, và chỉ huy mọi việc ở đây.
Trần Quốc Bang, Lý Thượng Khuê và Lục Thiếu Hoa đều sẽ đi ra hiện trường, nên căn cứ không thể không có người trông coi, hơn nữa thời điểm phóng tên lửa vẫn chưa xác định rõ, Tạ Kiên Vĩ nhất định phải ở lại căn cứ đợi lệnh. Còn máy bay chiến đấu và máy bay ném bom thì phải đợi đến khi phóng tên lửa mới bay từ căn cứ đi hỗ trợ.
Mà những việc này nhất định phải có người chỉ huy. Nhiệm vụ này đã được giao cho Tạ Kiên Vĩ nên gã không thể đi cùng đoàn Lục Thiếu Hoa đến đó, mà phải ở lại căn cứ chờ đợi.
- Được rồi.
Tạ Kiên Vĩ bất đắc dĩ trả lời, gã cũng là người hiếu chiến, cũng mong đợi được tham gia trận chiến quy mô lớn này, nhưng Lục Thiếu Hoa đã phân công như vậy, nên gã đành miễn cưỡng tuân theo.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, chẳng nói thêm gì nữa, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, kiên nhẫn chờ đợi Tiền Khiêm đến thông báo xuất phát.
Không lâu sau, khoảng 8 giờ 50 phút, Tiền Khiêm đến. Toàn thân y mang đầy vũ khí, mặt được hóa trang rất đặc biệt, một mảng xanh một mảng tím,trông hơi giống lính đặc chủng trong rừng rậm nguyên sinh. Vừa bước vào phòng, thấy đám người Lục Thiếu Hoa đang ở trong phòng, y liền nói:
- Đã chuẩn bị xong.
Rồi không nói thêm gì nữa.
Ai cũng biết Tiền Khiêm đang báo cáo với Lục Thiếu Hoa, báo rằng đã chuẩn bị xong có thể xuất phát, còn về việc xuất phát lúc nào thì phải đợi Lục Thiếu Hoa quyết định. Lục Thiếu Hoa cũng không để mọi người đợi lâu, đứng dậy, bình tĩnh nói:
- Xuất phát thôi.
Đội quân Hổ Gầm là một đội quân quy mô lớn, có kỷ luật, phương tiện giao thông là không thể thiếu, phương tiện vận chuyển cần thiết như xe tải lớn, xe bọc thép… đều được trang bị đầy đủ, cả bộ chỉ huy cũng có tính cơ động cao.
Phía trước là ba chiếc xe tải lớn, chở đầy binh sỹ, hai chiếc xe bọc thép và ba chiếc xe tăng dẫn đầu. Xe của bộ chỉ huy chạy ở giữa, phía sau còn có một hàng xe dài chạy như long trời lở đất. Lục Thiếu Hoa ngồi trên xe của bộ chỉ huy, cùng xuât phát với đội quân, tiến về phía doanh trại của đội lính đánh thuê Chim Ưng.
Nhìn qua cửa xe, Lục Thiếu Hoa thấy đội quân hùng mạnh bên ngoài, trong lòng không khỏi tự hào, khí thế này không thua gì một đoàn quân chính quy đang di chuyển.
Đoạn đường gần mười km, đoàn quân chỉ mất hơn 20 phút, chưa tới 30 phút là đến nơi. Bộ tổng chỉ huy bày binh bố trận,Tiền Khiêm ở trung tâm đoàn quân liên tục đưa ra những mệnh lệnh. Binh sỹ trên các xe tải nhanh chóng nhảy xuống, xếp thành hàng, chuẩn bị tiến công.
Lục Thiếu Hoa cũng bước xuống xe, chỉ có điều lúc hắn bước xuống xe thì mặc hai cái áo chống đạn, đầu cũng đội mũ sắt. Có thể nói là trang bị vũ trang đến tận chân răng. Cũng chẳng khác được, vì sự an toàn của hắn, Tiền Khiêm phải trang bị vũ trang cho hắn để tránh bất trắc.
Bước xuống xe cùng Lục Thiếu Hoa còn có Lý Chí Kiệt, Trần Quốc Bang và Lý Thượng Khuê. Lục Thiếu Hoa tay cầm ống nhòm, nhìn về phía doanh trại phía trước, mọi thứ như ở ngay trước mắt, rõ mồn một.
Lục Thiếu Hoa hỏi:
- Đây là doanh trại của quân Chim Ưng?
Lý Chí Kiệt trả lời:
- Đúng vậy.
Lục Thiếu Hoa Gật đầu, không nói thêm gì nữa, mà tiếp tục dùng ống nhòm quan sát, nhưng lúc này cảnh tượng đã thay đổi, quân Chim Ưng đangkhẩn trương di chuyển, binh sĩ đang tìm vị trí thuận lợiđể phòng thủ. Tiếng chuông báo động của địch cũng truyền đến tai Lục Thiếu Hoa.
Nhìn thấy tình hình của địch, Lục Thiếu Hoa cũng thấy yên tâm hơn một chút, chỉ cần lúc này địch không chạy trốn vào sau núi, thì một lát nữa thôi chúng sẽ không còn cơ hội, mà cũng không ai có thể chạy trốn được nữa, kế hoạch tiêu diệt toàn bộ quân địch của hắn cũng sẽ được thực hiện.
Đoàn người của Lục Thiếu Hoa chẳng nói câu nào. Chỉ có thể nghe thấy tiếng của xe tăng, xe thiết giáp và tiếng chân của binh sỹ.
Năm phút, năm phút trôi qua rất nhanh, năm phút không dài nhưng cũng không hề ngắn. Đối với đội lính đánh thuê tinh nhuệ thì thế là đủ, xuống xe, xếp hàng, không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, chỉ còn có tiếng xe tăng, xe bọc thép. Quân đội đã tập hợp xong, chỉ còn đợi lệnh của Lục Thiếu Hoa là Tiền Khiêm sẽ nổi kèn lệnh tiến công. Đương nhiên, tiếng kèn lệnh tiến công nay chỉ là nghi binh, chứ không phải là tiến công thật sự. Mục đích chỉ là bao vây chính diện doanh trại của Chim Ưng, không cho chúng chạy trốn.
Nhưng lúc này Lục Thiếu Hoa không hạ lệnh, mà tiếp tục quan sát tình hình bênphía quân địch. Thấy địch vẫn giữ thế phòng thủ, có vẻ như muốn tử chiến một phen với quân Hổ Gầm. Lục Thiếu Hoa rất bình tĩnh, không còn nóng vội nữa.
Quân đội đã tập hợp xong, thấy Lục Thiếu Hoa vẫn chưa hạ lệnh, Tiền Khiêm cũng đứng đợi lệnh ở trong xe chỉ huy. Gã xuống xe đến đứng cạnh Lục Thiếu Hoa, đợi hắn ra lệnh.
Lục Thiếu Hoa hỏi:
- Tầm sát thương của tên lửa là bao nhiêu?
Trước lúc bao vây, hắn muốn đảm bảo sự an toàn cho quân của mình, nếu không, lọt vào trong phạm vi sát thương của tên lửa sẽ làm hại quân của hắn, gậy ông lại đập lưng ông, thế thì hắn sẽ thua to.
- Theo kế hoạch, quả tên lửa đầu tiên sẽ nhằm vào giữa cửa doanh trại địch, tương đối gần chúng ta, phạm vi sát thương của đạn pháo trong vòng 150 m phía trước chúng ta.
Tiền Khiêm vừa nhìn ra phía trước vừa trả lời
- Thế thì tốt.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, rồi nói tiếp.
- Lệnh cho binh sỹ tiến lên 100 m, tại vị trí 100 m tiến hành bao vây.
Lục Thiếu Hoa ra quân lệnh đầu tiên giống như một vị tướng trên chiến trường.
- Tuân lệnh,
Tiền Khiêm chuẩn bị quay lại xe chỉ huy, nhưng mới bước được mấy bước thì đứng khựng lại, bởi lúc này Trần Quốc Bang mới lên tiếng.
- Đợi đã.
Trần Quốc Bang nói lớn, đợi Tiền Khiêm dừng bước, quay lại, gã mới nói tiếp.
- Tôi thấy như thế không ổn, bây giờ chúng ta cách doanh trại địch rất gần, hoàn toàn có thế tiến lên bao vây.
Ngừng một lát, Trần Quốc Bang nói tiếp:
- Tuy tên lửa định vịrất chính xác, nhưng cũng có lúc sai lệch khỏi quỹ đạo một chút, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy, mà hoàn toàn có thể ra lệnh triển khai đội hình bao vây sau khi phóng tên lửa.
Trong phút chốc Trần Quốc Bang đã thay đổi kế hoạch, nhưng thay đổi này không phải là không có lý. Khi đề ra kế hoạch này, không có khảo sát thực tế. Trần Quốc Bang không hề nghĩ đến đội quân đã tiến đến sát như thế này, do đó mới phải thay đổi như vậy.
Lục Thiếu Hoa không hề tức giận vì Trần Quốc Bang đã phản bác lệnh của mình, ngược lại hắn còn rất khiêm tốn tiếp thu ý kiến của Trần Quốc Bang, hắn nói:
- Vậy thì làm theo ý kiến của anh đi.
Làm theo đề xuất của Trần Quốc Bang thì đã hoàn toàn thay đổi kế hoạch, phải ra lệnh cho Tạ Kiên Vĩ phóng tên lửa, rồi bên này mới phối hợp bao vây. Mà Tạ Kiên Vĩ thì chẳng nghe lệnh của ai ngoài Lục Thiếu Hoa, việc mà Lục Thiếu Hoa phải làm bây giờ là dùng bộ đàm của bộ chỉ huy truyền lệnh cho Tạ Kiên Vĩ.
Nhưng Lục Thiếu Hoa chưa kịp gọi cho Tạ Kiên Vĩ thì Trần Quốc Bang lại cản bước chân của hắn. Chỉ có điều lần này không phải đưa kiến nghị mà là thỉnh cầu.
- Tiểu Hoa, lát nữa anh sẽ cùng hành động với họ.
Đây là ý của Trần Quốc Bang.
Lục Thiếu Hoa không trả lời ngay, mà nhìn về phía Trần Quốc Bang, thấy gã không hề có ý đùa, ngược lại sắc mặt kiên quyết chưa từng thấy. Lục Thiếu Hoa biết gã muốn tự tay báo thù, nên miễn cưỡng gật đầu, nói:
- Tùy anh, nhưng phải mặc áo chống đạn đấy.
Trần Quốc Bang gật đầu nghe theo lời của Lục Thiếu Hoa.
Thấy Trần Quốc Bang đồng ý, Lục Thiếu Hoa quay đi hạ lệnh cho Tạ Kiên Vĩ, chỉ có điều mọi việc không thể luôn theo ý mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK