Lục Thiếu Hoa luôn luôn đặt sự nghiệp lên trên hết, Tần Tịch Thần không phải không có khả năng nhìn ra điều này. Lục Thiếu Hoa có thể bù đắp cho cô như vậy, thật lòng mà nói, Tần Tịch Thần đã rất hài lòng. Hiện tại Lục Thiếu Hoa đề xuất muốn đi Châu Phi, Tần Tịch Thần không cách nào phản đối.
Điều này có lẽ chính là tuổi của Tần Tịch Thần, cô không còn trẻ, nên không giống như những người phụ nữ bình thường không hiểu chuyện, cũng không bắt Lục Thiếu Hoa phải ngừng làm việc. Ngược lại, cô còn rất ủng hộ Lục Thiếu Hoa, có lẽ chính là muốn làm một người phụ nữ đứng sau một người thành công thành đạt
Công việc tiếp nối, lấy lại bình tĩnh Lục nối Hoa lên máy bay rời khỏi Hồng Kông. Lần này rời khỏi Hồng Kông, Lục Thiếu Hoa cũng không mang theo hai máy bay chiến đấu, nguyên nhân rất đơn giản mang từ Hồng Kông đến Châu Phi, phải đi qua các vùng trời của các nước khác nhau, nếu Lục Thiếu Hoa mang theo hai máy bay chiến đấu, hắn cũng không có đủ khả năng để thông qua.
Cũng may mắn, máy bay tương đối lớn. Cho dù Lục Thiếu Hoa đưa theo tất cả vệ sĩ cũng không có vấn đề, vẫn còn có thể chứa được nữa.
Mười mấy tiếng trên không, Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng bay tới căn cứ địa Hổ Gầm. Bởi vì, có thông báo trước đó là hạ cánh xuống căn cứ Hổ Gầm đầu tiên, sau khi liên hệ với căn cứ, đường băng phía dưới cũng được sắp xếp nhanh chóng để cho máy bay hạ xuống.
Phi cơ xuống thấp, âm thanh rất lớn. Toàn bộ căn cứ Hổ Gầm đều xôn xao, rất nhiều lính đánh thuê tò mò nhìn xem báy may không hề quen biết lấy làm lạ.
Trong căn cứ Hổ Gầm, có thể nhìn thấy máy bay chiến đấu, máy bay trực thăng, máy bay vận tải, nhưng duy nhất không nhìn thấy máy bay chở khách. Đương nhiên sẽ sinh ra sự hiếu kỳ trong lòng mọi người cũng là bình thường.
Ngẫm lại đúng là căn cứ Hổ Gầm không cho phép máy bay chở khách xuất hiện, chẳng những máy bay chở khách mà các loại máy bay khác các loại trên đều không được Hổ Gầm thông qua. Nếu có, tên lửa đạn đạo sẽ trực tiếp xử lý.
Căn cứ địa Hổ Gầm tuy được đặt ở một nơi thuộc quốc gia Châu Phi, nhưng trải qua nhiều năm phát triển như vậy, căn cứ địa Hổ Gầm tuyệt đối có quyền lợi, lời nói có thể khó nghe, nhưng hiện tại Hổ Gầm giống như một quốc gia độc lập, có quyền được khống chế vùng trời và lãnh thổ, cả cả việc các quốc gia khác cũng không có quyền đụng tới Hổ Gầm.
May mắn là Lục Thiếu Hoa cũng biết điểm này, đầu tiên phải liên hệ với Tạ Kiên Vĩ lúc này mới có thể thuận lợi hạ cánh xuống căn cứ địa, bằng không chỉ vừa mới manh nha trên vùng trời căn cứ đã bị tên lửa đạn đạo bắn hạ.
Máy bay rất thuận lợi đáp xuống, Lục Thiếu Hoa một lần nữa bước trên mảnh đất Châu Phi. Sau khi Lục Thiếu Hoa đi xuống, một đoàn người mang đầy đủ vũ trang đi theo, cách ăn mặc không giống những người lính đánh thuê tiến đến. Họ đứng ở những vị trí tốt bảo vệ cho Lục Thiếu Hoa được an toàn.
Cùng với đội ngũ trên còn có Tạ Kiên Vĩ, Tiền Khiêm, Lý Chí Kiệt tiếp tới là mấy người Lục Thiếu Hoa. Đương nhiên sân bay nhỏ, tuyệt đối không phải là nơi để nói chuyện. Sau khi hô chào, quân trang được xếp lên xe jeep và rời đi.
Lục Thiếu Hoa tới Châu Phi đúng giờ hoàng đạo, lúc hai giờ chiều. Hơn nữa, Lục Thiếu Hoa đã nghỉ ngơi đủ trên máy bay rồi, xuống máy bay không hề có một chút cảm giác mệt mỏi, sẵn sàng đi khảo sát tình hình căn cứ địa.
- Hiện tại tình hình căn cứ thế nào?
Ngồi ở trong phòng họp, Lục Thiếu Hoa nhìn lướt qua một vòng rồi nói.
- Tất cả đều bình thường
Lý Chí Kiệt thay mặt Tạ Kiên Vĩ và Tiền Khiêm trả lời.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, bề ngoài mọi thứ là bình thường. Nhưng tình hình chi tiết thế nào vẫn chưa biết được. Nhưng Lục Thiếu Hoa vừa mới xuống máy bay, hắn cũng không vội vàng vì còn nhiều thời gian để tìm hiểu. Ngược lại có một việc làm Lục Thiếu Hoa vô cùng lo lắng.
- Sự kiện bên Mỹ điều tra thế nào rồi?
Lý Chí Kiệt cười khổ lắc đầu, nghẹn giọng nói
- Không có kết quả.
Một câu không có kết quả không thể làm Lục Thiếu Hoa hài lòng, Lý Chí Kiệt cũng biết điều này, tiếp theo lại giải thích:
- Cậu muốn bắt cóc người thì chỉ có thể là ba người. Một người trong dòng tộc nhà Brown, còn hai người khác, một là trưởng hội giao dịch ngầm ở Washington, một người là đầu sỏ các giao dịch bên ngoài….Ban đầu anh tính toán bắt hai người bọn họ cùng một lúc, để điều tra bắt họ mở miệng trả lời nhưng chúng ta đã chậm một bước, trong lúc chúng ta bắt cóc người của dòng tộc Brown cũng là lúc hai người kia đã bị giết chết.
- Có nghe đồn là ai giết không?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
- Không thể khẳng định. Kết luận ban đầu là do tổ chức sát thủ bí mật giết, hiện tại chúng ta không có một chút tài liệu nào về tổ chức sát thủ bí mật này.
Lý Chí Kiệt chi tiết trả lời.
- Hợp đồng giết người.
Lục Thiếu Hoa lẩm bẩm nói một câu. Cảm giác bất lực, bực tức nói một câu xả giận.
- Nếu ngay cả việc điều tra không có kết quả, và họ có ý định đối phó em, em tin rằng sắp tới có thể có chuyện xảy ra.
Lục Thiếu Hoa thích tấn công, không thích phòng thủ. Đúng vậy, nhưng lúc này không có cách nào, chỉ có thể án binh bất động chờ kẻ thù xuất hiện. Đợi tới khi bọn chúng chủ quan không đề phòng sơ hở, sẽ tìm kiếm hung phạm và tiến hành trả thù.
- Tiếp tục điều tra, tôi không tin là tin tức không bị lộ ra ngoài.
Lý Chí Kiệt nghiến răng, nghiến lợi nói với quyết tâm muốn tìm ra hung thủ.
Lục Thiếu Hoa cười, hắn không phản đối quyết tâm của Lý Chí Kiệt, ngược lại hắn cảm thấy vui mừng khi thấy điều này. Phẩy tay ra hiệu không bàn tới chủ đề này nữa, sau đó mới nói
- Chuyển sang vấn đề dầu mỏ.
Lục Thiếu Hoa quay trở lại Châu Phi, mục đích chính là giải quyết được vấn đề dầu mỏ. Mặc dù vẫn thường xuyên nhận được báo cáo từ Châu Phi nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn muốn nghe chính mấy người Tạ Kiên Vĩ tự nói ra.
Lục Thiếu Hoa đã hỏi thì phải trả lời, nhưng kế hoạch dầu mở không chỉ có một người thực hiện. Căn cứ địa Hổ Gầm từ trên xuống dưới đều phối hợp tham gia dự án này. Thí dụ như Tiền Khiêm chẳng hạn, y là người đứng đầu phụ trách công tác chuẩn bị mỏ dầu, còn Tạ Kiên Vĩ phụ trách tiến độ khai thác và các công việc liên quan tới việc khai thác. Còn Lý Chí Kiệt, y phụ trách công việc tình báo, mỗi người đều có một nhiệm vụ riêng.
Ba người thoáng nhìn nhau một lúc, dường như quyết định ai sẽ trả lời Lục Thiếu Hoa. Cuối cùng, người có khả năng nói chuyện tốt nhất là Lý Chí Kiệt chủ động đứng dậy, mở miệng nói.
- Tôi nói đây.
- Ừ
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, đáp lại một câu. Sau đó ngả người ra tấm dựa phía sau ghế, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
Ngược lại, Lý Chí Kiệt cũng không làm Lục Thiếu Hoa thất vọng. Sắp xếp và lựa chọn ngôn từ một chút sau đó liền mở miệng:
- Đang nói về vấn đề dầu mỏ, trước tiên hãy nói về mỏ dầu bên Liên Xô đã. Trải qua mấy năm khai thác, tiến độ khai thác bốn mỏ dầu bên Liên Xô đã tới giai đoạn kết thúc. Dự đoán ban đầu khoảng nửa tháng sau có thể khai thác xong toàn bộ.
Dừng một lúc, Lý Chí Kiệt lại nói tiếp
- Trước mắt thì khai thác bốn mỏ dầu bên Liên Xô. Hai mỏ quy mô vừa khai thác dầu thô cũng không nên để bên đó quá lâu. Thỉnh thảng một tháng vận chuyển một lần, có khi nửa tháng vận chuyển một lần tùy vào lượng dầu trong kho ở bên đó là bao nhiêu. Sau khi đạt tới con số nhất định lập tức chuyển sang Châu Phi để gửi. Ừ, anh còn muốn nói thêm một chút, anh vừa đi khảo sát tiến độ về xong.
Nói xong Lý Chí Kiệt tạm dừng một lúc, lại nói tiếp:
- Vừa rồi, nói về tiến độ tức là chỉ nói tổng tiến độ. Bởi vì bên Liên Xô chúng ta có hai mỏ dầu quy mô nhỏ, hai mỏ dầu quy mô vừa. Hai mỏ dầu nhỏ thì năm trước tới năm sau là đã khai thác xong, hiện tại còn lại hai mỏ dầu quy mô vừa.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, lại hỏi
- Mỏ dầu quy mô nhỏ khai thác xong rồi, như vậy thiết bị và nhân lực thì bố trí thế nào?
Khai thác xong mở dầu tất sẽ thừa ra nhiều nhân viên và trang thiết bị kỹ thuật, những nhân viên này sẽ bố trí như thế nào? Lục Thiếu Hoa rất quan tâm tới điều này, nên đưa bọn họ sang làm việc ở mở dầu mới lớn hơn hay đưa qua mỏ dầu vừa vừa để khai thác chứ?
- Lúc ấy tùy theo ý của cậu, bốn mỏ dầu bên Liên Xô không thể ở lâu. Sau khi khai thác xong hoàn toàn hai mỏ dầu nhỏ, chúng ta cần đem nhân lực sang mỏ dầu có quy mô vừa và lớn hơn. Như vậy có thể đẩy nhanh tiến độ khai thác.
Lý Chí Kiệt nghiêm túc nói.
Lời nói của Lý Chí Kiệt rất khôn ngoan, mọi ý tứ đều theo sự chỉ đạo của Lục Thiếu Hoa. Như vậy cho dù bọn họ có sắp xếp sai lầm cũng là tuân theo ý Lục Thiếu Hoa để thực hiện, Lục Thiếu Hoa không thể trách ngược bọn họ.
Lục Thiếu Hoa là một người tinh tường, hắn làm sao có thể không hiểu ý Lý Chí Kiệt muốn nói. Bất đắc dĩ khẽ cười, lắc đầu nói.
- Sắp xếp như vậy là không tồi. Mỏ dầu khác có thể đợi, chúng ta dù sao cũng phải chờ tiền để lấy tiền về. Mỏ dầu khác luôn ở trong tay chúng ta, nhưng bên Liên Xô thì không giống như vậy. Chúng ta đã gặp không ít thủ đoạn, nếu sự việc đó xảy ra, quyền sở hữu mỏ dầu sẽ dần dần biến mất.
Hiện tại Liên Xô đã tan rã được năm năm. Cục diện đã dần trở lên ổn định. Mỏ dầu trong lãnh thổ bọn họ luôn trong tình trạng không an toàn. Do đó Lục Thiếu Hoa cho rằng lượng dầu thô khai thác ra phải ngay lập tức chuyển sang Châu Phi. Nếu chậm trễ một chút, nước lã cũng không có mà uống chứ đừng nói tới nước canh. Tất cả đều bị chính phủ thu hồi trở lại.
- Ừ, hiện tại công việc khai thác đã đến giai đoạn kết thúc, không bao lâu nữa chúng ta có thể rời khỏi Liên Xô hoàn toàn.
Lý Chí Kiệt kết luận. Sau đó lại nói tiếp.
- Đúng rồi, nói đến Liên Xô, thời gian trước đã xảy ra một chuyện. Đó là thế lực quân đội lúc trước chúng ta nuôi dưỡng ở Liên Xô có khả năng bị san bằng, nếu như thế, con đường sau này của họ sắp xếp thế nào?
- Người ta có tình, chúng ta sẽ có nghĩa. Chúng ta đào tạo họ, bọn họ cũng đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều việc, có thể được gọi là anh hùng. Chúng ta không thể trơ mắt ngồi nhìn bọn họ tự ra đường mưu sinh, cần phải bố trí đường rút lui tốt nhất.
Nói tới đây, Lục Thiếu Hoa tạm dừng một lúc, tự hỏi chính mình, dường như là lập ra kế hoạch, nói:
- Như thế này đi, thông báo với bọn họ, nếu bọn họ đồng ý, cho bọn họ dẫn theo người nhà sang căn cứ địa bên này, đồng ý tham gia lính đánh thuê thì ngay lập tức cho tham gia, không muốn tham gia thì có thể để bọn họ đến đây huấn luyện binh lính cũng được.
Đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm lớn như vậy, quân số nhiều như vậy. Dĩ nhiên đã hình thành một đội quân, vì nó cần phải có quy tắc quân sự, rèn luyện quân sự là không thể tránh khỏi. Mà khi ấy ở Liên Xô đào tạo thế lực quân sự, bên trong toàn là sĩ quan, để bọn họ tới đây huấn luyện thì không thể tốt hơn.
- Được, tôi sẽ bố trí.
Lý Chí Kiệt nhíu nhíu mày hỏi.
- Nếu một số người không muốn tới đây thì phải làm thế nào bây giờ?
Lục Thiếu Hoa lúc nãy chỉ nói nếu đồng ý sang Châu Phi thì bố trí, cũng không nói nếu không muốn tới thì phải làm sao. Lý Chí Kiệt đương nhiên muốn xin chỉ thị, bởi vì y cũng không dám khẳng định tất cả mọi người được đào tạo đều đồng ý sang Châu Phi!