- Chị, đó là cái gì vậy?
Lục Thiếu Hoa hiểu rất rõ, nếu là văn kiện bình thường thì sẽ để trong công ty chứ không mang về nhà, cũng không cất trong tủ sắt, đây là lệ cũ do Lục Thiếu Hoa đặt ra.
Cho dù ở Hồng Kông hay Thâm Quyến, cách làm việc của cấp quản lý trong công ty là giống nhau, những tài liệu vô cùng quan trọng thì mang về nhà cất vào tủ khóa lại, còn những văn kiện về quyết sách của công ty và một số hợp đồng gì đó thì để trong công ty.
Dĩ nhiên, điều này chỉ áp dụng với những quản lý cấp cao mà Lục Thiếu Hoa tin tưởng và cũng là những người tham gia hoạch định quyết sách cho công ty, còn những quản lý khác thì cũng như nhân viên bình thường, nếu ngày nào làm không xong việc thì phải ở lại công ty làm thêm giờ chứ không được phép mang tài liệu về nhà.
Lục Hiểu Nhàn đem văn kiện về nhà cất trong tủ sắt, đủ biết mấy văn kiện này quan trọng cỡ nào, thấy vậy nên Lục Thiếu Hoa mới không kìm được mà hỏi một câu.
- Là văn kiện phê duyệt tập đoàn phần mềm máy tính Phượng Hoàng và các công ty con.
Lục Hiểu Nhàn đáp với vẻ thản nhiên.
Một câu đơn giản nhưng nói lên nhiều thông tin. Công văn phê duyệt đã được gửi xuống, có nghĩa là các công ty phần mềm nâng cấp lên tập đoàn đã thành công. Đó là các công ty Game Phượng Hoàng, Tìm kiếm thông tin Phượng Hoàng, Antivirus Phượng Hoàng, Tài chính Phượng Hoàng, Hệ điều hành Phượng Hoàng, năm công ty con trong hệ thống công ty Phượng Hoàng đã được chính thức thành lập.
Điều này có nghĩa là kế hoạch “Vương quốc Internet” của Lục Thiếu Hoa đã chính thức được bắt đầu rồi. Trong lòng Lục Thiếu Hoa không cần nói ra cũng biết, có khổ sở, có vui sướng, mặt hắn lộ vẻ tươi cười, thậm chí hắn còn kêu lên một tiếng.
Đến lúc này, Lục Thiếu Hoa đã hiểu được vì sao Lục Hiểu Nhàn đem văn kiện về nhà cất trong tủ sắt. Bởi vì văn kiện này thật sự rất quan trọng, nó có thể khiến một công ty có thể chính thức hoạt động công khai hay không.
Cũng không phải cho rằng để văn kiện này ở công ty không an toàn, ngược lại, ở đó cũng rất an toàn, chỉ có điều không an toàn bằng cất ở biệt thự thôi.
Dù sao, tuy bây giờ Lục Thiếu Hoa sống ở biệt thự nhưng theo lối khép kín, hệ thống an ninh vào loại cẩn mật nhất, nếu không có hàng trăm người trang bị vũ khí có sức sát thương lớn xông vào thì ngay cả cửa còn chưa đến được thì đã bị đánh lui rồi.
Một nơi như vậy, hệ thống bảo vệ như vậy, thử hỏi làm sao trộm vặt có thể vào được?
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, an toàn hay không cũng không phải là vấn đề, chẳng phải Lục Thiếu Hoa đã có được đáp án rồi sao? Đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ, tự nhiên sẽ không dây dưa về vấn đề này nữa, hắn chuyển sang chuyện khác, nói về vấn đề thành lập công ty.
Tuy nói là ngay từ mấy ngày trước đó, Lục Thiếu Hoa đã bắt đầu hành động, nhưng ngày nào công ty còn chưa đăng ký xong, Lục Thiếu Hoa cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể chuẩn bị trước, không thể chính thức treo biển hành nghề.
Bây giờ thì khác rồi, công văn phê duyệt đã có, rốt cục, Lục Thiếu Hoa có thể gióng trống khua chiêng công khai công ty, chính thức treo biển hành nghề, đồng thời tuyên bố tiến quân vào bốn ngành nghề mới mẻ.
Có lẽ, nếu không có danh tiếng lừng lẫy của tập đoàn Ph, tập đoàn phần mềm máy tính Phượng Hoàng sẽ không phải chịu sự chú ý của mọi giới, không ai đi chú ý tới một công ty mới thành lập. Nhưng đã đứng dưới cái bóng to lớn của tập đoàn Phượng Hoàng, đương nhiên mọi giới sẽ tập trung chú ý.
“Lại là một quả bom tấn”, Lục Thiếu Hoa dám khẳng định như thế, chưa đến hai ngày sau, truyền thông trong ngoài nước sẽ xem sự kiện này là một quả bom tấn, thậm chí một số hãng truyền thông nước ngoài sẽ phải kêu lên quot;Sói đến đấyquot;
Sự thật đúng là như thế, khi năm công ty con chính thức treo biển hành nghề, các hãng truyền thông đều đăng tin, tiêu đề là quot;Sói đến đấyquot;
Dĩ nhiên, những điều này là chuyện về sau, mặc dù Lục Thiếu Hoa là người tái sinh, nhưng hắn chỉ biết một số sự kiện lớn mà thôi, giống như chuyện này, trong đó có nhiều biến số, hắn không thể nào biết hết được.
Tuy nhiên, dù biết rồi, Lục Thiếu Hoa cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, dù sao hắn đã dự liệu được kia mà.
Nếu đã dự liệu được, đương nhiên Lục Thiếu Hoa phải chuẩn bị trước, dù sao đây là cơ hội tốt để tuyên truyền cho danh tiếng của tập đoàn Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa không thể bỏ qua.
Điều chủ yếu là sớm muộn gì người ta cũng biết chuyện này, đã vậy thì tại sao không chủ động loan truyền tin tức, cho nổ quả bom tấn thứ nhất, coi như là nắm quyền chủ động. Chủ động ra tay. Đây là kế hoạch của Lục Thiếu Hoa, cũng do Lục Thiếu Hoa quyết định một cách bất thình lình.
Vừa nảy ra quyết định, Lục Thiếu Hoa liền đem kế hoạch của hắn nói với Lục Hiểu Nhàn, sau đó dặn dò cô mau chóng đi làm.
Lục Hiểu Nhàn còn có thể nói gì, cô cũng biết chuyện như vậy là không thể giấu diếm, nếu không giấu được, vậy thì quang minh chính đại một chút, chủ động loan truyền tin tức, mở một cuộc họp báo, để tập đoàn Phượng Hoàng ra mặt một cách trọng thể.
Lục Hiểu Nhàn nhất trí, và vào ngày hôm sau, cô lập tức bắt đầu hành động. Ngay buổi chiều hôm đó, cô mở một cuộc họp báo, tung tin ra, tuyên truyền cho tập đoàn Phượng Hoàng. Vì cuộc họp báo này, Lục Hiểu Nhàn rất hao phí tâm cơ, bận rộn cả ngày.
Lục Thiếu Hoa cũng vậy, tuy nhiên, không giống như Lục Hiểu Nhàn, hắn bận rộn với mấy công ty mới, bắt đầu sắp xếp địa điểm làm việc cho bốn công ty, xem như tự mình chỉ huy một lần.
Việc này vốn không cần Lục Thiếu Hoa làm, chỉ cần giao cho người của công ty sắp xếp là được, nhưng Lục Thiếu Hoa tự mình làm lấy, có thể thấy hắn kỳ vọng vào tập đoàn Phần mềm máy tính Phượng Hoàng này đến mức nào.
Bận rộn cả ngày, ngay cả cơm trưa cũng là thức ăn nhanh, coi như là đã bận thì bận luôn thể đi. Mà thành tựu cũng sớm đạt được, tới tối thì ngoại trừ công ty Hệ điều hành Phượng Hoàng ra, bốn công ty kia đều đã chuyển đến địa điểm làm việc mới. May mà thiết bị văn phòng đặt mua hai ngày trước hoạt động rất tốt, nên mới có thể hoàn thành trong vòng một ngày ngắn ngủi.
Khi màn đêm buông xuống, tất cả mọi việc đều đã bố trí ổn thỏa, Lục Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm, hơi ngây người ngắm nhìn lần cuối văn phòng làm việc của công ty Tìm kiếm Thông tin Phượng Hoàng, vui vẻ mỉm cười, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm:
- Kế hoạch xây dựng “Vương quốc Internet” rốt cục đã bắt đầu tiến hành.
Đúng vậy, kế hoạch “Vương quốc Internet” của Lục Thiếu Hoa đã được khởi công, sau khi bố trí ổn thỏa các văn phòng làm việc cho các công ty, kế tiếp, Lục Thiếu Hoa cũng bận rộn hơn, có lẽ phải đến nửa tháng.
Trước kia, Lục Thiếu Hoa có bận rộn thì tối đa chỉ hai ngày đến một tuần, nhưng lần này thì khác, vì vương quốc Internet của mình, Lục Thiếu Hoa sẽ phải bận bịu suốt nửa tháng.
Đã chuẩn bị tâm lý từ trước, dĩ nhiên, Lục Thiếu Hoa không phàn nàn gì, đó là kế hoạch của hắn, giấc mơ của đời hắn, sự nghiệp của hắn, dù có bận cả năm thì có hề gì, việc của chính mình, mệt mỏi một chút, cực khổ một chút cũng vui vẻ mà làm.
“Làm việc cho mình thì không mệt”, trong quãng thời gian sau đó, Lục Thiếu Hoa càng nhận thức được hoàn toàn ý nghĩa những lời này.
Suốt nửa tháng Lục Thiếu Hoa luôn bận rộn. Trong nửa tháng này, Lục Thiếu Hoa đi sớm về tối, ngày nào cũng đều ở nơi tuyến đầu của tập đoàn, lúc ăn trưa cũng không rời khỏi, cùng các nhân viên ăn thức ăn nhanh cho qua bữa. Có lẽ có người sẽ hỏi Lục Thiếu Hoa bận rộn suốt nửa tháng làm cái gì? Có rất nhiều việc, nhưng có thể tóm lại một câu là quán triệt ý tưởng kinh doanh mới cho bốn công ty.
Đơn cử một ví dụ như công ty Tìm kiếm Thông tin Phượng Hoàng muốn sử dụng bộ máy tìm kiếm trên mạng bằng tiếng Trung, nhưng lúc này trên thị trường chưa xuất hiện bộ máy tìm kiếm bằng tiếng Trung, chỉ duy nhất có Google, nhưng dù sao đó là công ty của Mỹ, tiếng Trung không phải là ngôn ngữ mà họ quen thuộc..
Nếu không có ý tưởng kinh doanh, cũng không có nơi để tham khảo, công ty Tìm kiếm Thông tin Phượng Hoàng coi như là có mắt như mù, còn không biết phát triển theo hướng nào, chứ nói gì đến việc kinh doanh?
Điều này phải dùng đến cái đầu của Lục Thiếu Hoa, dùng đến trí nhớ của kiếp trước, phát triển ý tưởng kinh doanh của công ty Tìm kiếm Thông tin Phượng Hoàng như thế nào, tất cả đều là vấn đề, các vấn đề này cũng chỉ có Lục Thiếu Hoa mới có thể giải quyết được.
Kết quả là, dựa vào công ty Baidu ở kiếp trước, Lục Thiếu Hoa bắt đầu cho các quản lý cao cấp và kỹ sư lập trình của công ty Tìm kiếm Thông tin Phượng Hoàng quán triệt ý tưởng kinh doanh cùng phương hướng phát triển trong tương lai.
Về ý tưởng kinh doanh, cũng không cần phải nói, kiếp trước công ty Baidu Trung Quốc dựa vào thu phí quảng cáo và bán từ khóa tìm kiếm để thu lợi nhuận, Lục Thiếu Hoa cũng định dùng phương thức này để điều hành công ty Tìm kiếm Thông tin Phượng Hoàng.
Về phương hướng phát triển, đây là một vấn đề phức tạp, dù sao ở kiếp trước, Baidu có rất nhiều chức năng, cứ lần lượt từng chức năng được phát triển thêm, cuối cùng mới tạo thành Baidu.
Mà Lục Thiếu Hoa muốn bắt chước Baidu, bởi vậy hắn phải đem tất cả chức năng của nó miêu tả một chút, mỗi loại chức năng cùng với cách kinh doanh như thế nào, dần dần nói ra một cách cặn kẽ
Khi nói về các vấn đề này, có thể xem như Lục Thiếu Hoa đã cho các kỹ sư của công ty Search Engine Phượng Hoàng một bài giảng, để họ có một phương hướng nghiên cứu và lúc bọn họ viết công cụ tìm kiếm, họ có thể dựa vào các thông tin này mà tiến hành.
Nhưng Lục Thiếu Hoa không nhận thấy, thời gian hắn phổ biến kiến thức đã qua bảy ngày, dùng bảy ngày để xác định phương hướng phát triển công ty Tìm kiếm Thông tin Phượng Hoàng và ý tưởng kinh doanh, thời gian nửa tháng theo ước tính của hắn đã qua đi hơn một nửa.
Tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng không lo lắng chút nào về việc vượt quá thời gian dự tính, hắn còn một tuần lễ dành cho ba công ty còn lại để quán triệt ý tưởng kinh doanh và phương hướng phát triển là đủ rồi.