Kết thúc bữa cơm tối là nhiều tiếng hi hi ha ha, tuy nhiên lúc ăn xong cũng đã gần chín giờ rồi, vì cao hứng mà Lục Gia Diệu uống nhiều rồi lên giường ngủ mất. Trần Quốc Bang đã từng là lính, uống chút rượu đó cũng không sao, tinh thần còn thoải mái hơn.
- Anh, đi theo em ra đây.
Lục Thiếu Hoa nhìn trời đã không còn sớm nữa, người nông dân ngủ khá sớm, nên hắn vội đi ra ngoài xử lý chuyện của hắn.
-Đến đây.
Tuy Trần Quốc Bang không biết vì sao Lục Thiếu Hoa gọi anh ta ra ngoài, nhưng anh ta vẫn đứng dậy nói.
- Ai nha, Thiếu Hoa, muộn thế này rồi còn không ngủ, cậu định ra ngoài làm gì vậy?
Trần Lệ vừa mới thu dọn đồ đạc đi vào phòng khách, đã nhìn thấy Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang chuẩn bị ra ngoài, vội hỏi.
-Mẹ, con và anh ra ngoài có chút chuyện, nhanh về thôi.
Lục Thiếu Hoa cũng không quay đầu lại trả lời.
Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang đi tắt qua mấy cái ngõ nhỏ, cuối cùng đến cửa phòng hắn đã từng đến, thấy cửa vẫn mở, bên trong còn sáng đèn, Lục Thiếu Hoa thì thầm: “ May mà chưa ngủ, nếu không phải chờ đến mai rồi.”
-Đông, Đông, Đông.
Lục Thiếu Hoa đến gần gõ cửa.
- Ai vậy? Đến đây!
Từ trong phòng giọng một người đàn ông trung tuổi vọng ra.
- Trời, tôi còn tưởng là ai chứ, hóa ra là con trai của ‘ Vua quả vải’, chẳng phải nghe nói cậu đi Thâm Quyến rồi sao?
Người đi ra nhìn thấy Lục Thiếu Hoa rất kinh ngạc, nhưng vẫn cười đùa nói.
-Ha hả, cháu hôm nay mới từ Thâm Quyến về, vậy không, vừa về đã đến thăm ông ‘ Bí Thư’.
Đúng vậy, phòng mà Lục Thiếu Hoa đến là bí thư thôn - nhà Đường Bảo Long.
Đường Bảo Long có chút không hài lòng, đến bây giờ ông ta vẫn không quên chuyện ký hợp đồng lần trước. “ Trong lòng nghĩ không biết lần này lại có chuyện gì nữa đây? Không được, phải đề phòng, bằng không lại trúng bẫy của hắn.” Đường Bảo Long ngầm nhắc nhở mình cùng lúc pha trò nói
- Mau vào nhà đi, mau vào nhà đi, cậu là khách quý đấy!
-Hì hì, vậy cháu không khách sáo, anh, đi, chúng ta vào đi thôi.
Lục Thiếu Hoa cười gian một chút, lại nói với Trần Quốc Bang ở đằng sau.
Vào phòng khách Lục Thiếu Hoa mới thấy, hóa ra bên trong có mấy người ngồi, hơn nữa ai cũng biết hắn, đều là quan trong thôn.
- Chà, các bác đang họp à? Vậy chúng cháu không làm phiền mọi người nữa?
-Không phiền, không phiền mà.
Tất cả các quan đang ngồi bên trong đồng thanh nói. Bọn họ đều là ‘ Nhân tinh’, ở đây có Lục Thiếu Hoa rồi, những người này đều biết chuyện, mà Lục Thiếu Hoa lại gọi là ‘ Thần tinh’, bọn họ cũng không dám đợi chậm.
“ Úc! Không phiền là tốt rồi.” Lục Thiếu Hoa ngoài miệng nói xong, nhưng trong lòng cũng không để ý đến có làm phiền đến bọn họ hay không. Trong mắt hắn, cho chút ánh mặt trời thật rạng rỡ, cho chút nước miếng là chạm tới bọn tiểu nhân, không cần thiết phải cho bọn chúng xem.
Sau khi tìm được hai cái ghế dựa ngồi cùng Trần Quốc Bang, Lục Thiếu Hoa liền nói
- Hôm nay cháu đến đây, là có chuyện kinh doanh muốn làm cùng thôn, khó mà có đủ mọi người thế này, cháu cũng không thể chạy đến từng nhà, nên nói ở đây đi.
Nghe Lục Thiếu Hoa đến bàn chuyện kinh doanh, những ‘Thôn quan’ ngồi trong này trong lòng đều thầm cảnh giác, không ai bảo ai đều đặt dấu chấm hỏi thật to, không biết bên trong hồ lô mà Lục Thiếu Hoa bán là thuốc gì? Đường Bảo Long cũng nghĩ như vậy, tuy nhiên dù cảnh giác, nhưng quan chức ở đây ông ta là lớn nhất, ông ta chỉ có thể nói.
-Ha hả, kinh doanh là chuyện tốt, cậu nói đi, là kinh doanh cái gì?
- Kinh doanh như vậy thôi!
Lục Thiếu Hoa nói đến đây thì nhìn quanh mọi người, thấy những người ngồi đây dường như đang chờ đợi vậy, lúc này mới nói tiếp
- Lần này cháu đến, là muốn thu mua các loại hoa quả khác trong thôn, cái gì cũng cần, chỉ cần có, nhà cháu đều mua
Lục Thiếu Hoa nói đến đây thì dừng lại, không nói tiếp, hắn biết phải cho người dân có thời gian suy nghĩ.
- Cái gì cũng cần?
Phản ứng đầu tiên là Đường Bảo Long, giọng điệu có chút gấp gáp hỏi.
Mà Lục Thiếu Hoa thì không trả lời, chỉ gật đầu, ý là ‘Đúng vậy’.
Nhận được sự khẳng định của Lục Thiếu Hoa, mọi người đều thở phào, họ biết hôm nay Lục Thiếu Hoa đến không phải hại họ, mà thật sự đến để bàn chuyện kinh doanh, nhưng họ vẫn thấy có chút kỳ lạ, hắn muốn mua hoa quả, hoàn toàn không cần sự đồng ý của thôn, có thể đến tận nhà dân mua.
Lục Thiếu Hoa đương nhiên biết điều này, hắn cũng biết trong lòng họ đang thắc mắc.
- Cháu không chỉ mua ở thôn ta, mà thôn khác cũng cần, số lượng có thể tương đối lớn, nên cháu muốn chính quyền giúp,như vậy việc thu mua sẽ dễ dàng hơn.
Lục Thiếu Hoa nói đến đây thì dừng lại, xem thái độ của mọi người rồi nói tiếp
- Hiện nay nước ta đang vận động phát triển làm giàu, nhưng hiện nay có nhiều hoa quả của nông dân đều không bán được, sao làm giàu cho người khác ?
Nhưng bây giờ cháu đến mua, cháu nghĩ chính quyền ra mặt, như vậy nông dân sẽ biết ơn. Chính quyền thôn hoàn toàn có thể nói là các ông tạo thành chuyện kinh doanh này, tôi nghĩ đến lúc đó các ông cũng có chút chiến tích nữa!
Lục Thiếu Hoa nói được rõ ràng như vậy, những thôn quan này có thể không rõ ý của hắn là gì, nhưng hai từ ‘ Thanh danh’ và ‘ Chiến tích’ là không sai, nhưng họ không được nhiều trong những lợi ích lớn đó, mấy người ghé tai nhau bàn tán. Còn Lục Thiếu Hoa đã nói hết, hắn cũng không nói thêm, ngồi bình tĩnh trên ghế dựa.
Bàn bạc một hồi, dường như đã thống nhất ý kiến, Đường Bảo Long thử hỏi
- Cậu hẳn là có điều kiện gì nữa?
-“Ha hả, ‘ Bí thư’ ông thật thông minh, tôi thật không thể giấu nổi ông”
Lục Thiếu Hoa lúc đầu là nịnh bợ, sau đó mới nghiêm chỉnh nói:
- Điều kiện chỉ có một, đó là thu mua hoa quả không trả tiền ngay, vì tôi mua số lượng lớn, tiền mặt đương nhiên là sẽ lớn, nên chỉ có thể để lần sau mới trả tiền.
Vài người lại ghé tai nhau, mấy phút sau mới bàn bạc xong, vẫn là Đường Bảo Long lên tiếng
- Chuyện này không vấn đề gì, nhưng cậu phải cam đoan, không thể khất nợ quá lâu.
Nhận được câu trả lời, Lục Thiếu Hoa sướng điên, vội cam đoan.
- Tuyệt đối sẽ không khất nợ quá lâu, tiền mặt vừa đến, sẽ lập tức trả cho họ.
- Ha hả, vẫn giống lần trước, nói miệng không bằng chứng, viết biên nhận làm chứng.
Đường Bảo Long dường như chưa đủ yên tâm về lời cam đoan của Lục Thiếu Hoa, lúc này mới nói đến việc lập chứng từ.
- Được.
Lục Thiếu Hoa sảng khoái trả lời. Bên ngoài tuy sảng khoái, nhưng trong lòng lại vô cùng kích động, chỉ cần ký giấy cam đoan, hắn đã có thể thu mua hoa quả chịu. Sau đó bán hoa quả cho Dương Kiến Long, mà ông ta phải giao tiền ngay sau khi giao hàng, như vậy hắn không phải dùng tiền mặt mà có thể kinh doanh rồi, có thể nói là ‘ Tay không bắt giặc’ rồi.