Nay đã là thế kỷ 21, là thời đại của nền dân chủ, nhà họ Kim ở Triều Tiên vẫn kiên quyết như cũ có thể thấy gia tộc này không hề tầm thường, giống như việc triệu tập cuộc họp một lần họ đã thống nhất ngay được đáp án, chẳng phải nhà họ Kim của họ rất quyết đoán sao.
Phát động chiến tranh, có lẽ đối với một quốc gia hùng mạnh mà nói chỉ cần thảo luận một chút, thống nhất phương án là có thể lập tức nổ súng, nhưng Triều Tiên không phải là một nước mạnh nhưng có thể nhanh chóng ra quyết định như vậy, không phải họ quyết đoán hay sao?
Tuy nhiên lại nói, điều đó đã không còn quan trọng, quan trọng là giờ phút này họ đưa ra sự lựa chọn, đã phái người kế thừa tiếp theo sang Trung Quốc để thăm dò ý chính phủ Trung Quốc, sau đó mới chính thức quyết định.
Nhưng tất cả những điều đó không liên quan đến Lục Thiếu Hoa, lúc này Lục Thiếu Hoa đang ngồi trong phòng làm việc, hắn không ngừng liên tục hút thuốc, dáng vẻ như đang có nhiều tâm sự lắm.
Đối diện với Lục Thiếu Hoa là Tần Tịch Thần. Hôm nay Tần Tịch Thần thực sự bận rộn, có rất nhiều việc cô phải xử lý, về đến nhà cô cũng không ăn cơm mà vào phòng làm việc của Lục Thiếu Hoa để trao đổi một số chuyện.
- Không có biện pháp thỏa hiệp sao?
Thấy Lục Thiếu Hoa trầm tư Tần Tịch Thần liền hỏi.
Bản thân Tần Tịch Thần không đồng ý với quyết định chấm dứt khối thực nghiệp Tập đoàn Phượng Hoàng của Lục Thiếu Hoa, nhưng nếu Lục Thiếu Hoa kiên quyết thì cô cũng phải làm theo.
Trong suy nghĩ của Tần Tịch Thần thì chưa đến mức phải chấm dứt khối thực nghiệp, có lẽ sẽ có biện pháp thỏa hiệp để đôi bên cùng có lợi, cho dù bây giờ chưa nghĩ ra cách nào nhưng cô tin sẽ có biện pháp để thỏa hiệp.
Tần Tịch Thần muốn tìm biện pháp thỏa hiệp vì cô không nghĩ khối thực nghiệp Tập đoàn Phượng Hoàng lại có thể bị hủy hoại trong chốc lát như vậy, Tập đoàn Phượng Hoàng là tâm huyết của Lục Thiếu Hoa cũng có nghĩa là tâm huyết của cô.
Nhiều năm qua đã đầu tư vào khối thực nghiệp Tập đoàn Phượng Hoàng rất nhiều, nay nói một câu chấm dứt là chấm dứt chẳng phải đem bao nhiêu công sức đổ hết xuống sông xuống biển sao.
Tần Tịch Thần không cam lòng.
- Biện pháp thỏa hiệp là có, cho dù hiện tại không nghĩ ra nhưng nếu có cách thỏa hiệp tôi cũng không chút do dự mà quyết định chấm dứt ngay.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói và nhìn về phía Tần Tịch Thần, nghe vậy cô như muốn nói điều gì nhưng Lục Thiếu Hoa không kịp để cô lên tiếng, lại nói:
- Nhiều năm cố gắng như vậy, không ai có thể nghĩ có ngày này, tôi không nghĩ, cô không nghĩ, các thành viên Tập đoàn cũng không nghĩ, nhưng chúng ta không còn cách lựa chọn nào khác cả.
- Không sai, thực nghiệp là biểu tượng của Tập đoàn Phượng Hoàng, chúng ta mất rất nhiều công sức mới có kỳ tích như vậy cũng không sai, nhưng nó tồn tại cũng có nghĩa nó là công cụ để trợ giúp kẻ thù tấn công ta, có lẽ hôm nay ta nghĩ đến biện pháp thỏa hiệp thuận lợi để giải quyết, nhưng biết đâu mai này kẻ thù lại dựa vào điều đó để phản kích ta.
Lục Thiếu Hoa nói thêm.
Thực ra Lục Thiếu Hoa còn một câu chưa nói, đó chính là cho dù nếu có biện pháp cứu vãn tình thế thì khối thực nghiệp Tập đoàn Phượng Hoàng cũng sẽ mất đi ánh hào quang như xưa.
Thử nghĩ một chút, hiện tại các quốc gia châu Âu đều tiến hành biểu tình tỏ rõ uy lực bản thân, có thể nói Tập đoàn Phượng Hoàng thật may mắn nhưng phải gánh trách nhiệm nặng nề. Xung quanh lại đang tẩy chay sản phẩm của Tập đoàn Phượng Hoàng, với Tập đoàn mà nói đây là một đòn chí mạng.
Có thể nói danh dự Tập đoàn Phượng Hoàng đã bị hoen ố, muốn cứu lại phải lấy lại danh dự trước, sau đó mới tiến hành giải quyết vấn đề tẩy chay và biểu tình.
Nhưng phải làm thế nào để lấy lại danh dự?
Có lẽ Lục Thiếu Hoa phải tìm bằng chứng cho thấy tài chính Phượng Hoàng không thực hiện việc kiếm lời qua các cuộc khủng hoảng, sau đó sẽ đưa ra bằng chứng nói rõ cơn lốc tài chính lần này đều do chính phủ Mỹ vì bong bóng bất động sản của họ mà bắt các quốc gia trả tiền.
Được rồi, có thể giải quyết bằng phương pháp này, nhưng Lục Thiếu Hoa lại nhìn xa hơn, nghĩ xa hơn.
Hôm nay xảy ra việc như vậy, ai dám chắc tương lai không phát sinh chuyện gì nữa?
Chỉ còn cách chấm dứt khối thực nghiệp Tập đoàn Phượng Hoàng, chẳng những tập hợp được một phần tài chính mà còn nhân dịp cơn lốc tài chính bùng phát lần này để kiếm nhiều lợi nhuận.
Một là chuốc thêm rắc rồi về sau, một là kiếm được nguồn lợi lớn, Lục Thiếu Hoa sẽ chọn cách nào?
Đương nhiên Lục Thiếu Hoa sẽ chọn phương án thứ hai, vừa tránh được phiền toái lại vừa có cơ hội kiếm lời.
Mặt khác cho dù hiện tại khối thực nghiệp này kết thúc nhưng không có nghĩa là chấm dứt hoàn toàn, hoàn toàn có khả năng khôi phục.
Không, không phải có khả năng mà chắc chắn rằng, trong kế hoạch Lục Thiếu Hoa chỉ cần qua giai đoạn này sẽ cho khôi phục lại khối thực nghiệp Tập đoàn Phượng Hoàng, thập chí còn làm cho khối thực nghiệp phát triển hùng mạnh hơn.
Nếu là như thế Lục Thiếu Hoa còn gì để lo lắng nữa, cho chấm dứt ngay, có điều thời gian trước mắt rất cấp bách, đợi Lục Thiếu Hoa lấy lại uy phong thì hắn chẳng cần phải sợ ai nữa.
Tần Tịch Thần dường như cũng hiểu ý của Lục Thiếu Hoa bây giờ cũng giống như những dự định về tương lai vậy nên chủ động chuyển sang chuyện khác.
- Chúng ta chấm dứt việc kinh doanh ở nước ngoài, như vậy giải quyết sao với số công nhân đó?
Sa thải, ý của Tần Tịch Thần là sa thải họ, lại một lần nữa sa thải.
Lục Thiếu Hoa cũng biết suy nghĩ của Tần Tịch Thần, hắn lắc đầu nói:
- Chúng ta có khả năng giữ lại họ, không cần sa thải, ngược lại, sau khi ta sa thải họ, đến khi khôi phục lại sự nghiệp mới bắt đầu tuyển dụng, huấn luyện chẳng phải rất mất công sao, lại còn tốn kém nữa.
Cơ sở sản xuất Phượng Hoàng đã có một lần cắt giảm nhân sự, lần đó đã khiến lòng người hoang mang, Lục Thiếu Hoa đã cam đoan với công nhân sẽ không cắt giảm biên chế, nếu lần này làm vậy là làm trái với lương tâm, quan trọng hơn Lục Thiếu Hoa không muốn làm cho nhân công ở cơ sở sản xuất cảm thấy bất an nữa.
Huống hồ, Tập đoàn Phượng Hoàng không hoàn toàn chấm dứt khối thực nghiệp, phải biết rằng thị trường Trung Quốc rất lớn, có quốc gia ủng hộ, tuy rằng không kiếm được nhiều tiền như trước nhưng cũng không bị lỗ, vẫn có khả năng duy trì hoạt động.
- Vậy cứ thế
Tần Tịch Thần thuận theo ý Lục Thiếu Hoa.
Kết thúc một việc lại có việc khác cần nói, Tần Tịch Thần dừng một chút lại tiếp:
- Tình hình bây giờ không tốt cho chúng ta, bên ngoài không ngừng bàn tán, chúng ta có cần phải mở cuộc họp báo làm sáng tỏ một chút không?
- Không, hiện tại việc làm sáng tỏ là vô ích thôi, miệng lưỡi thế gian lan truyền rất lâu, nếu chúng ta không có chứng cứ thì dù có giải thích thế nào cũng vô ích, sau khi tìm được bằng chứng chúng ta sẽ làm sáng tỏ lúc đó cũng có thể phản kích lại.
Lục Thiếu Hoa lắc đầu nói.
Lý Chí Kiệt đang thu thập chứng cứ, Lục Thiếu Hoa tin tưởng rằng một vài ngày tới Lý Chí Kiệt sẽ có được chứng cứ. Thời điểm có được chứng cứ Lục Thiếu Hoa sẽ bắt đầu ra tay, đồng thời sẽ khiến thế giới tối tăm này trở nên hỗn loạn.
- Nếu không có chứng cớ thì làm thế nào?
Tần Tịch Thần hỏi thêm một câu.
Việc trả lời rõ ràng giữa Lục Thiếu Hoa và Tần Tịch Thần có chút bất đồng, cô nghĩ việc trả lời mọi chuyện sẽ cứu vãn phần nào hình tượng của Tập đoàn Phượng Hoàng đồng thời cũng củng cố lòng tin mọi người ở Tập đoàn.
Nhưng hiện tại Lục Thiếu Hoa không nghĩ sẽ phải đáp lại, phải biết rằng sự việc đã trôi qua một thời gian rồi, nếu Lục Thiếu Hoa làm việc đó lúc này chẳng phải cũng chậm sao.
- Việc trả lời đương nhiên muốn làm, nhưng không phải hiện tại, ít nhất trong hai ngày tới sẽ không có bất kỳ câu trả lời nào.
Lục Thiếu Hoa vẫn khăng khăng
Nói xong Lục Thiếu Hoa cũng không muốn Tần Tịch Thần để cập đến vấn đề này nữa liền vẫy tay nói:
- Không nhiều lời nữa, việc này tôi đã quyết.
Hiện tại Lục Thiếu Hoa đã sắp xếp mọi việc, đợi họ có hành động tiếp theo sẽ ra tuyệt chiêu, lúc đó cũng thời điểm để trả lời.
Tần Tịch Thần không thể nói thêm gì nữa, cô cười một cách đau khổ.
- Đúng rồi, buổi sáng ngày mai tuyên bố chấm dứt nghiệp vụ ở Hàn Quốc, xem như là một hình thức phản kích im lặng.
Lục Thiếu Hoa không quên nói đến Hàn Quốc.
Lục Thiếu Hoa đã quyết định ra tay với Hàn Quốc, nếu đã quyết như vậy việc chấm dứt nghiệp vụ ở đó đương nhiên phải làm trước
- Vâng
Tần Tịch Thần gật đầu đồng ý.
- Vậy cô nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn nhiều việc phải làm.
Lục Thiếu Hoa quan tâm nói.
- Được rồi, anh cũng nghỉ sớm đi.
- Tôi còn có việc, cô cứ nghỉ đi nhé.
Cũng đã gần sáng, bình thường lúc này Lục Thiếu Hoa đã ngủ rồi, nhưng hôm nay Lục Thiếu Hoa lại không muốn ngủ tý nào cả, hắn đang chờ đợi tin của Lý Chí Kiệt.
Một ngày trôi qua sau khi thời báo Phố Wall đăng tin, sau đó mọi thứ lại rơi vào tĩnh lặng, Lục Thiếu Hoa nghĩ rằng mọi việc chưa có chấm dứt, chiêu thức liên hoàn, bất kể là thương trường hay quan trường chiến lược này đều được áp dụng.
Đối thủ bày ra một ván cờ lớn như vậy, Lục Thiếu Hoa không tin họ chỉ bắn một phát súng sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Nếu chắc chắn có hành động tiếp theo, ắt hẳn Lý Chí Kiệt sẽ sớm có tin tình báo, nếu thu thập được tin anh sẽ gọi ngay cho Lục Thiếu Hoa.
Đó là nguyên nhân vì sao Lục Thiếu Hoa luôn ngồi chờ đợi như vậy.
Quả nhiên rạng sáng có điện thoại của Lý Chí Kiệt, Lục Thiếu Hoa vội vàng nghe máy.
- Bọn họ bắt đầu có hành động.
Ở bên đầu dây bên kia, Lý Chí Kiệt không khách sáo nói thẳng vào vấn đề luôn.